"Haha." Thẩm Đại bất ngờ cười lớn khiến người nghe không rét mà run, "Được lắm Mộc Xà, cậu đã đủ lông đủ cánh đến mức sắp phản lại ta rồi.
Dáng vẻ này của Mộc Xà khiến ông nhớ lại ánh mắt quật cường của Thẩm Trì hơn mười năm về trước. Cái tên này là ông đã đặt cho anh với ý nghĩa kiên trì, nhẫn nại. Để tồn tại và trở nên hùng mạnh ở Phục Ma hội, mỗi một người đứng đầu đều phải trải qua vô vàn khó khăn, sơ ý một chút rất có khả năng bị tiêu diệt.
Ông huấn luyện Thẩm Trì hơn mười năm là có ý gửi gắm Phục Ma hội cho cậu. Thế giới ngầm có quy tắc của thế giới ngầm, có vẻ cậu khoác trên người chiếc áo bác sĩ đã lâu mà quên mất bản thân rốt cuộc đi ra từ nơi nào.
Mà nguyên nhân chính khiến Thẩm Trì đối nghịch với ông lại đứng ngay trước mắt khiến ông ta càng hằm hằm tức giận. Ông không tin Thẩm Trì trước nay lí trí, đột nhiên lại bị nữ sắc làm cho mê muội?
"Thuộc hạ không dám." Mộc Xà rất nhanh phản ứng lại.
"Cậu dám, cậu rất giống nó, hai người đều muốn chống lại ta."
Thẩm Đại đứng dậy đi một vòng, toàn thân toả ra khí lạnh như muốn nhấn chìm người khác: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, chúng ta nếu đã không cùng suy nghĩ thì không việc gì phải làm khó lẫn nhau. Dùng cách thức cũ nói chuyện đi, mục đích của tôi chỉ có một, là cái mạng nhỏ của cô gái đằng sau các người."
Hạ Uyển Đình dù đã biết trước nhưng đến lúc Thẩm Đại chính miệng nhắc đến cô vẫn cảm thấy run sợ. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông uy vũ bất năng khuất kia, không khỏi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, ông ta chỉ cần nhấc một ngón tay cũng có thể tùy ý lấy mạng cô.
Cô lại nhìn đám người Mộc Xà đang nắm chặt khẩu súng muốn quyết chiến một trận. Sự chênh lệch về số lượng khiến bọn họ rơi vào thế yếu. Mục đích của ông ta chính là cô, không thể để những người vô tội bị liên lụy.
Hạ Uyển Đình hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân không tỏ ra quá sợ hãi. Cô không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, cô chỉ muốn đánh cược một lần.
"Mục đích của ông không phải là tôi sao? Tha cho bọn họ, tôi đồng ý với mọi yêu cầu của ông." Cô từ từ bước ra khỏi vòng vây bảo vệ của đám người Mộc Xà, tiến lên phía trước.
"Hạ tiểu thư!" Kha Bân cuống quýt hét lên.
"Cô điên rồi sao? Đây không phải là lúc có thể đem ra đùa được." Lý Nghê tức giận gào lên, thật muốn bổ đầu cô gái này ra để xem bên trong có gì. Rõ ràng sợ đến mức răng đánh vào nhau, mặt mày tái mét nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh.
"Haha, Mộc Xà à, cậu nên học hỏi cô ta nhiều hơn. Ai cũng thích nói chuyện với một người thông minh."
"Tôi có thể hỏi ông một câu không?" Hạ Uyển Đình đánh bạo lên tiếng.
"Cô không có tư cách ra điều kiện với tôi, nên nhớ thân phận của mình." Thẩm Đại ngày tức khác chặt đứt suy nghĩ của cô, "Nếu cô muốn hỏi về Thẩm Trì thì yên tâm, nó chưa chết, tôi nuôi nó mười năm không để nó chết dễ dàng như vậy."
Nghe được câu trả lời của Thẩm Đại, Hạ Uyển Đình liền thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô biết anh vẫn bình an: "Tôi tin ông sẽ không giết tôi."
Thẩm Đại cảm thấy rất thú vị, cười lớn: "Ai cho cô sự tự tin đấy? Thu liễm lại một chút, nó không tốt cho cô."
Hạ Uyển Đình như được tiếp thêm sức mạnh, cô nở nụ cười nhạt từ tốn nói: "Ông nếu muốn giết tôi dễ như trở bàn tay, cũng không phải tốn công phí sức ở đây làm gì. Trừ phi ông muốn một cái gì đó ở tôi hay nói cách khác, ở tôi có thứ ông có thể lợi dụng được."
Đây chỉ là những gì cô suy đoán, nhưng trông tình hình có vẻ là sự thật. Nghĩ vậy cô như được thả lỏng hơn, không còn dáng vẻ sợ sệt, lo được lo mất.
"Cô cũng thông minh đấy chứ, rốt cuộc cũng có thứ khiến ta cảm thấy Thẩm Trì nhìn trúng cô không phải do nó bị mù." Thẩm Đại trào phúng nói, ông không tiếp nhận được việc bị người khác nắm thóp, hơn nữa lại là một cô gái trói gà không chặt.
"Vậy có thể thả bọn họ đi được chưa? Thẩm Trì không có ở đây, tôi biết ông sẽ không tùy tiện làm bị thương người của anh ấy." Hạ Uyển Đình không dè dặt được một lại muốn có hai, cô cảm thấy nên tranh thủ giành phần lợi về phía mình.
"Được thôi, mục đích của ta đã đạt được, không nhất thiết tốn thêm mạng người." Thẩm Đại khoát tay, đám người mặc đồ đen lập tức thu súng, rút về sau, "Tạm thời ta sẽ không đụng đến cô, cô còn có giá trị lợi dụng. Nhưng cô nên biết, ta trước nay làm việc không theo quy trình, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy mạng cô."
Hạ Uyển Đình khẽ gật đầu, chuyện này cô rõ hơn ai hết.
Thẩm Đại cùng đám người của mình nhanh chóng rời ra cửa. Trước lúc đi, ông ta còn quay lại nói với cô: "Thẩm Trì không sao, ta cùng lắm chỉ giáo huấn nó một trận, người làm cha này tự biết cân nhắc nặng nhẹ.