Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 132: Làm lại từ đầu





Quyền Dạ Khiên xua tay, phóng khoáng không tả xiết, hận sắt không thành thép nhìn Nam Mẫn một cái: “Năm đó con bé này sống chết đòi gả cho anh, ngày nào cũng chỉ nói về điểm tốt của anh, đến mức tai của tôi cũng phải mọc kén…”

Khuôn mặt Nam Mẫn nóng bừng: “Anh hai!”

Vừa nãy còn nói sẽ không nhắc đến nữa.

Những điều này đều là lịch sử đen của cô, cô hận không thể chôn nó xuống đất, mãi mãi đừng đào lên.

“Được được được, không vạch trần điểm yếu của em”.

Quyền Dạ Khiên không chọc vào nổi cô em gái bảo bối này, nói với Dụ Lâm Hải: “Ba năm qua, anh đối xử không tốt với em gái tôi, những người làm anh như chúng tôi đều ghi nhớ món nợ này trong lòng, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Nhưng con người tôi không thích chờ cơ hội mới tính sổ, tôi chỉ xem sau này, anh có thể dùng hành động thực tế của anh để bù đắp cho nó, tốt với nó hay không.

Nếu đã lựa chọn bắt đầu lại từ đầu, muốn yêu thì yêu tử tế, muốn ở bên nhau thì ở bên nhau vui vẻ. Nếu anh muốn trêu đùa em gái tôi, tôi dám đảm bảo, chuyện như làm mồi cho cá mập Thái Bình Dương không phải là truyền thuyết, sẽ là số phận của anh”.

Lời này khiến vẻ mặt Dụ Lâm Hải nghiêm túc hẳn lên, phía Nam Mẫn cũng phải tắc lưỡi trợn mắt.

Cô đã nghe thấy gì chứ?

Anh hai lại tuyên án đơn phương bọn họ ở bên nhau?

Cái gì gọi là yêu thì yêu tử tế, ai muốn yêu anh ta?

“Anh hai, anh nói bừa gì thế…”

Nam Mẫn cau mày, đang định tranh cãi với Quyền Dạ Khiên thì bị Dụ Lâm Hải cướp lời, anh nắm chặt tay Nam Mẫn, trịnh trọng bảo đảm: “Anh hai yên tâm, mỗi một ngày sau này, tôi đều lấy cô ấy làm trọng, tốt với cô ấy”.

Lời này là nói với Quyền Dạ Khiên, cũng là nói với Nam Mẫn.

Quyền Dạ Khiên cũng đang muốn Dụ Lâm Hải thể hiện thái độ.

Nghe thấy lời hứa của anh, anh ta cũng không thể hiện gì, dù sao tên nhóc này đã nói ra rồi, nếu anh không làm được, vậy thì người làm anh trai như anh ta, hoặc là sẽ ép anh làm theo bằng được, hoặc là sẽ cho anh trả cái giá phải có.

Nếu đã dám thích em gái của anh ta thì phải có thành ý tương ứng, xưa nay chưa từng có bữa trưa miễn phí, càng không có chuyện bỗng dưng lấy được vợ.

Nào ngờ Nam Mẫn và Quyền Dạ Khiên hoàn toàn không cùng suy nghĩ, nghe hai người đàn ông này một người hát một người bè bán cô, cô nổi giận, lạnh lùng hất tay của Dụ Lâm Hải: “Có phải anh có vấn đề không, ai muốn ở bên anh hả?”

Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn cô: “Chẳng phải chúng ta đã…”

“Chỉ là ngủ thôi, nếu anh cảm thấy thiệt, tôi có thể cho anh tiền”.

Nam Mẫn nói xong định lấy ví tiền, thì bị Dụ Lâm Hải tóm cổ tay: “Nam, Mẫn!”

Giọng anh nghẹn lại: “Em coi tôi là cái gì?”

Nam Mẫn giằng cổ tay từ bàn tay anh, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chỉ là giao tình ngủ một đêm, còn có thể là gì”.

Đôi mắt sâu của Dụ Lâm Hải nheo lại, chỉ vậy thôi?

Cô đúng là biết cách sỉ nhục anh!

Quyền Dạ Khiên ở bên cạnh nghe vậy, không nhịn được buồn cười, hôm nay Tiểu Lục nhà anh ta thật lợi hại.

Giết người diệt tâm, từng bước từng bước.

Cô có thái độ này, anh ta không sợ cô sẽ chịu thiệt nữa, thỏa mãn chứ không thật lòng, đây là nguyên tắc xử lý việc của anh ta.



Lúc rời đi, Quyền Dạ Khiên vỗ vai của Dụ Lâm Hải, thâm ý nói một câu.

“Tên nhóc anh, bảo trọng nhé”.

Phía anh ta còn dễ ứng phó, phía đại ca thì sẽ đóng tên nhóc này lên cây thánh giá đạo đức, sẵn sàng bắn chết anh bất cứ lúc nào, sau này anh còn phải trải qua nhiều cửa ải.

Tiễn Quyền Dạ Khiên ra về, Dụ Lâm Hải nói với Nam Mẫn: “Anh hai này của em cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp xúc”.

Nam Mẫn liếc anh một cái.

Vừa nãy hai người còn lời qua tiếng lại cãi nhau cơ, thế mà đã bảo vệ ủng hộ nhau như vậy, đàn ông cũng dễ thay đổi vậy ư?

Dụ Lâm Hải nhìn thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt cô, thản nhiên cười nói: “Người một nhà mà”.

Người một nhà cái đầu anh.

“Ai là người một nhà với anh?”

Nam Mẫn lạnh lùng nhìn anh một cái, lên xe của mình, còn chưa kịp đóng cửa xe, Dụ Lâm Hải đã chui vào trong theo, còn đặc biệt nhanh tay thắt dây an toàn.

“Anh muốn làm gì?”, Nam Mẫn cau mày.

Dụ Lâm Hải nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi đau người, không muốn lái xe, em đưa tôi một đoạn đi”.

“….”, Nam Mẫn cắn răng, tôi đưa anh đi Tây Thiên lấy kinh!