Vừa vào hậu trường, Nam Mẫn mời hết nhân viên ra ngoài ăn cơm, còn mình đối mặt với Dụ Lâm Hải.
Cô lấy điện thoại ra, cho anh xem cả đống tin nhắn mà người nhà họ Dụ gửi tới: “Anh đang làm gì thế hả? Một mình anh đùa giỡn tôi còn chưa đủ nên điều động thêm họ hàng nhà anh cùng tới đối phó với tôi phải không?”
Dụ Lâm Hải bắt gặp ánh mắt của cô, trầm tĩnh đáp: “Tôi không đùa giỡn em, cũng không có ý định đối phó với em, tôi muốn giúp em…”
“Giúp tôi? Anh cảm thấy tôi cần ư?”
Nam Mẫn cười khẩy một tiếng: “Anh Dụ, có lẽ trước đó lời tôi nói chưa đủ rõ ràng nên khiến anh hiểu lầm, vậy để tôi nói lại cùng anh thêm lần nữa, giữa hai ta, sẽ không có thêm “khả năng” nào nữa”.
Ánh mắt của Dụ Lâm Hải rất thâm trầm, lóe lên một vài cảm xúc khó lòng hình dung: “Việc này không phải em nói là được”.
Nam Mẫn cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực.
Cô nói mà không được? Thế ai nói mới được!
Dụ Lâm Hải thấy Nam Mẫn trừng mắt nhìn mình với vẻ lạnh lẽo, anh ngồi thẳng thớm, bình tĩnh trần thuật rằng: “Mẫn, ba năm qua, là tôi có lỗi với em. Em muốn trách tôi, hận tôi cũng là điều nên làm, chẳng phải một sớm một chiều mà nên cơ sự này. Tôi biết, em sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi. Em chăm sóc tôi ba năm, mà tôi chưa chăm sóc được cho em ngày nào, tôi chỉ hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi bù đắp cho em”.
“Tôi nói rồi, tôi không cần!”
Nam Mẫn lạnh lùng ngắt lời anh, sẵng giọng nói: “Dụ Lâm Hải, tình cảm luôn có thời hạn, tình yêu tôi dành cho anh đã hết hạn sử dụng rồi”.
Trái tim của Dụ Lâm Hải như rơi xuống đất theo lời nói của cô.
Hầu kết của anh trượt lên xuống: “Không thể nào”.
“Không có gì là không thể cả, tôi đã chán ngấy rồi, nói như thế anh có hiểu được không?”, Nam Mẫn đanh mặt.
Dụ Lâm Hải lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen như không thấy đáy.
Nam Mẫn không hề chú ý tới biểu cảm cứng ngắc và tổn thương của Dụ Lâm Hải, hay nói cách khác, cô trông thấy rồi, nhưng không có ý định quan tâm.
Li hôn cũng li hôn rồi, cô sẽ không còn là thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu đơn phương như trước kia nữa, chỉ vì anh thoáng nhíu mày mà căng thẳng suốt hồi lâu.
“Lần này quay về thành phố Nam, mục đích lớn nhất của tôi là hi vọng có thể cứu vãn được tập đoàn Nam Thị đang trên bờ vực phá sản, giữ lấy gia nghiệp mà bố mẹ tôi vất vả gây dựng, không để nó bị hủy hoại trong tay tôi”.
Nói đến đây, giọng nói của Nam Mẫn trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
“Tôi biết”.
Dụ Lâm Hải đáp: “Tôi có thể giúp em. Tôi có thể cùng em đối đầu với sóng gió”.
Nghe thấy câu này, Nam Mẫn không kiềm chế nổi nữa, cô nhếch môi đầy trào phúng: “Dụ Lâm Hải, để tôi nói một câu khó nghe nhé, Nam Mẫn này hơn hai mươi năm qua thuận buồm xuôi gió, bố mẹ cưng chiều, anh trai che chở, chưa từng để tôi phải chịu chút ấm ức nào, cho dù lần bị bắt cóc năm mười bốn tuổi suýt nữa khiến tôi mất mạng cũng không thể tạo ra chút ám ảnh nào cho tôi. Trận sóng gió lớn nhất trong cuộc đời tôi, là do anh ban tặng”.
“Trên thế giới này, người không có tư cách nói với tôi câu đó nhất, chính là anh”.Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
…
Khi ra khỏi công ty vàng bạc đá quý Nam Thị, bước chân của Dụ Lâm Hải rất nặng nề, cơ thể cứng ngắc, giống như người máy rò điện.
Sắc trời đêm nay hết sức u ám, không có lấy một ánh sáng sao, cả thế giới như ảm đạm đi rất nhiều.
Hà Chiếu lẽo đẽo đi sau anh, vô cùng lo lắng nhìn trộm sắc mặt boss nhà mình.
Đi theo Dụ Lâm Hải lâu như vậy rồi, bất cứ lúc nào tổng giám đốc Dụ cũng rất tự tin và thành thục, khí thế bừng bừng, hiếm khi thấy sắc mặt anh khó coi và ủ rũ mất hồn như bây giờ.
Khi xưa anh chia tay cùng cô Trác Huyên trong hôn lễ cũng không buồn như hôm nay.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phó Vực gọi tới.
Dụ Lâm Hải qua hồi lâu mới bắt máy, giọng nói rất khàn: “A lô”.
“Thế nào rồi, dỗ được người ta chưa?”
Ban nãy Phó Vực cũng lao vào kênh đặt hàng, “chốt đơn” khá nhiều đá quý của Nam Thị, nhớ tới người anh em mình nên cố tình gọi điện hỏi thăm, đầu bên kia chần chừ không lên tiếng nên anh ta cũng hiểu luôn: “Xem ra tiến triển không thuận lợi lắm ha”.
Dụ Lâm Hải không nói năng gì, buồn bực vô cùng.
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, Hà Chiếu nhắc nhở: “Tổng giám đốc, hay là chúng ta lên xe trước, sắp mưa rồi”.
Dụ Lâm Hải đang định cúp máy, Phó Vực ở đầu dây bên kia cuống quýt gào lên: “Cậu vẫn chưa đi hả… Sắp mưa rồi phải không? Mưa mới tốt! Nghe lời tôi, tạm thời cậu đừng đi!”
Phó Vực nhanh chóng kiểm tra dự báo thời tiết, vừa thấy tối nay sẽ có mưa lớn, hai mắt anh ta sáng như đèn pha.
“Người anh em, cậu được cứu rồi, trận mưa lớn tối nay là món quà ông trời chuẩn bị cho cậu đó!”
…
Một cơn mưa lớn kéo đến như đã hẹn trước.
Đã thế còn mưa như trút nước.
Các nhân viên vừa mới tăng ca xong ồn ào giật lì xì trong nhóm chat, người làm bà chủ như Nam Mẫn vung tay rất hào phóng, từng đợt lì xì đập xuống như mưa, đập cho đám đông choáng váng.
Bao nhiêu vất vả khi tăng ca đã bị tiền bạc che lấp hết rồi.
“Tổng giám đốc Nam, cô làm như thế này chúng tôi ngại lắm, nhận lì xì rồi, tiền tăng ca có được nhận nữa không?”
Nhân viên thiết kế mới vào nghề nên không hiểu lắm, nghé con không sợ hổ nên lấy hết can đảm đặt vấn đề.
Nam Mẫn mỉm cười: “Người khác tăng ca vẫn phải lấy tiền, còn riêng cậu, nếu cậu không muốn lấy, tôi có thể đem đi quyên góp giúp cậu”.