Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 562



Chương 562

Anh tưởng rằng mình nắm được rồi, không ngờ người anh nắm được kia lại không yêu mình, mà người thật sự yêu mình lại bị anh vứt bỏ.

“Trước kia không muốn thừa nhận thất bại của mẹ, cũng không muốn thừa nhận mẹ là kẻ thua cuộc trong thế giới tình cảm, mẹ và Thẩm Lưu Thư đã dày vò nhau mười năm rồi, nói cho cùng cũng là mẹ không cam lòng mà thôi”, Dụ Phượng Kiều chậm rãi nói: Hôm nay mẹ thừa nhận mẹ thua cuộc, nhưng không phải thua Trác Nguyệt, mà thua chính bản thân mình”.

Bà ấy nhìn về phía Dụ Lâm Hải: “Con trai, con biết ban đầu tại sao mẹ phản đối con ly hôn Mẫn không? Thứ nhất mẹ biết, Trác Huyên giống cô Trác Nguyệt của nó, không phải thứ tốt đẹp gì; thứ hai, mẹ sợ Mẫn sẽ bước theo gót chân của mình, vì một cuộc hôn nhân không đáng giá, một người đàn ông không yêu thương mình mà dành cả một cuộc đời mình”.

Lông mày Dụ Lâm Hải khẽ run rẩy, đôi mắt sâu thẳm.

Nhắc đến Nam Mẫn, môi Dụ Phượng Kiều chậm rãi nở nụ cười: “Nhưng đứa nhỏ Mẫn này, tính cách rắn rỏi khí khái hơn cả mẹ, cũng quả quyết, yêu hận rõ ràng, quyết định phải rời đi, cũng không dài dòng. Nếu như ban đầu, có thể mẹ sẽ giống như con bé, đoạn tuyệt rõ ràng với bố con, con cũng sẽ không vì bố mẹ mà bị tổn thương sâu sắc như vậy, ngay cả yêu cũng không muốn”.

Cổ họng Dụ Lâm Hải nghẹn lại, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ…”

Dụ Phương Kiều kìm nén chua xót trong mắt, vỗ tay Dụ Lâm Hải: “Vì vậy, mẹ cũng nghĩ thông rồi, về sau mẹ sẽ không ép con đoạt Mẫn về nữa, chỉ cần hai đứa có cuộc sống riêng bình yên, vậy là đủ rồi”.

“Không”.

Dụ Lâm Hải đột nhiên mở miệng, chăm chú nhìn mẹ, con ngươi trầm tĩnh, giọng nói cũng tỉnh táo: “Bây giờ không phải mọi người đang ép con, mà là bản thân con muốn đoạt Nam Mẫn về”.

Lần này đến lượt Dụ Phượng Kiều vẻ mặt ngạc nhiên: “Sao con…”

Mắt phượng hẹp dài của bà ấy khẽ híp lại: “Chắc sẽ không phải là vì Mẫn là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Thị, vì vậy mới muốn theo đuổi con bé từ đầu? Vậy không được, con đã từng làm con bé tổn thương một lần, cũng không thể tổn thương con bé lần hai, nhà chúng ta cũng không cần con đi liên hôn thương nghiệp…”

“Mẹ, không như mẹ nghĩ đâu”.

Dụ Lâm Hải đúng lúc cắt đứt suy nghĩ xa xôi của mẹ, trịnh trọng nói: “Chuyện quá khứ không thể thay đổi được nữa, từ đầu đến cuối là lỗi của con. Con muốn bù đắp, nỗ lực hết sức sửa lại gương vỡ, phục hồi như cũ. Vì vậy dù con phải trả giá tất cả, chỉ mong cô ấy có thể quay đầu nhìn mình”.

Nếu cô đã không yêu anh nữa, vậy thì đổi lại anh yêu cô.

Dụ Phượng Kiều nhìn chăm chú con trai, phán đoán lời con mình không giống nói dối, bà không khỏi nhoẻn miệng cười: “Nếu con có tâm trí mạnh mẽ như vậy thì mẹ ủng hộ con! Cả nhà chúng ta đều ủng hộ con!”

Dụ Lâm Hải cũng cười: “Cảm ơn mẹ”.

Cùng một bầu trời, nhưng đêm khác nhau.

Bên thành phố Bắc trời đầy sao, thành phố Nam thì mưa dầm dề liên tục.

Mưa rơi khá lớn, ngập cả thành phố, trời mưa như thác đổ, Nam Mẫn gõ cửa lớn dinh thự nhà họ Tần.

Chỉ tiếc, cửa đóng kín, không cho khách vào nhà.