Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 770



Chương 770

Tư Triết cười nói: “Em sẽ xếp hàng đầu tiên”.

“Thật nể mặt tôi”.

Nam Mẫn tươi cười nói, nói chuyện với cậu em có EQ cao, đúng là dễ chịu hơn rất nhiều so với đàn ông thẳng nghiêm túc EQ thấp.

Trung tâm thương mại ngay gần tàu điện ngầm, ăn xong cơm, Nam Mẫn liền đưa Tư Triết đến bến xe điện ngầm.

Tư Triết bước đi chậm rãi, hơi không muốn rời đi, tay nắm quai túi xách, suy đi nghĩ lại, cuối cùng lên tiếng.

“Chị à, sau tập huấn thì sẽ là giải đấu toàn quốc, đến lúc đó chị đến xem được không?”

Nam Mẫn hỏi: “Vào lúc nào, tổ chức ở đâu?”

Tư Triết lắc đầu, mím môi: “Không biết, cũng chưa chắc”.

Nam Mẫn cạn lời cười: “Cậu hỏi vậy rồi lại không biết, bảo tôi trả lời cậu thế nào?”

“Em muốn chị đến”.

Ánh mắt Tư Triết rực cháy nhìn Nam Mẫn, toát ra vẻ cố chấp ngây thơ.

Nam Mẫn rất ít khí hứa hẹn những chuyện chưa chắc đã làm được, nhưng nhìn đôi mắt trong sáng chân thành của cậu ta, cũng thực sự không nỡ lòng từ chối.

“Vậy được, cậu báo với tôi trước, chỉ cần tôi ở trong nước, không có việc gấp thì tôi sẽ đi xem”.

“Được, vậy em giữ vé cho chị!”

Tư Triết phấn chấn hẳn lên, vui vẻ như cậu ngốc của nhà địa chủ.

Nam Mẫn cười nhìn cậu ta: “Không còn sớm nữa, đừng về muộn, quá giờ đóng cửa thì không hay, đi đi. Đến nơi huấn luyện, nhớ báo với tôi một tiếng”.

“Được. Vậy em đi đây, bye chị”.

Tư Triết vẫy tay tạm biệt Nam Mẫn, đi một bước thì quay đầu lại ba lần, bỗng nhiên đứng lại chỗ lối thang máy, rồi đi quay lại.

Nam Mẫn thấy cậu ta quay lại: “Sao thế?”

“Chị, nếu em thắng, có thể xin một phần thưởng không?”

Nam Mẫn ngẩn người, sau đó cười nói: “Còn chưa thi đã nghĩ sẽ thắng rồi, còn đòi phần thưởng… cậu nhóc, đừng coi trọng thắng thua quá”.

Cô vỗ đầu của cậu ta, cậu ta lại kiên định nhìn cô, không đạt được mục đích thì thề không thôi.

“Được!”, Nam Mẫn cũng hết cách với cậu ta: “Cậu huấn luyện cho tốt, nếu thực sự có thể giành được giải nhất, tôi thưởng cho cậu”.

“Chắc chắn rồi đấy!”

Tư Triết hoan hô nhảy lên rồi chạy mất.

Nhìn bóng dáng gầy gầy chạy xa dần, Nam Mẫn không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: “Còn trẻ thật tốt, nếu mình trẻ lại bảy tám tuổi thì tốt, cũng là thiếu nữ như hoa đấy”.