Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 882



Chương 882

Anh tư (Lý Vân): [Tiểu Lục, em đừng chọc giận anh cả, nếu không, bọn anh cũng không giúp được em đâu]

Anh ba (Hạ Thâm): [Tiểu Lục, em ngoan ngoãn đi, anh cả thương em nhất đấy]

Anh hai (Quyền Dạ Khiên): [Cấm túc là đúng rồi, đáng đời! Anh cả, anh thay bọn em dạy bảo tử tế con bé không nghe lời này, không cần nể tình]

Tô Duệ: [Đồng ý.]

Trình Hiến: [+1]

Nam Mẫn: “…”

Phản bội!

Nam Mẫn cứ vậy bị cấm túc trong lâu đài Modu.

Anh cả đang tức tận đỉnh đầu, cô không dám chọc vào anh, các anh cũng không giúp được, cô chỉ yên tĩnh ở trong phòng, làm một tiểu công chúa không ra khỏi cổng, không bước tới cửa một bước.

Cô biết anh cả đang giận cái gì, đối với cô, điều quan trọng nhất là báo thù cho bố mẹ, bất luận là Kiều Lãnh hay Tiêu Ân, cô đều không muốn bỏ qua.

Nhưng với các anh, đương nhiên báo thù rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của cô.

Cho dù vì không để bọn họ lo lắng, cô cũng không nên đặt mình vào nguy hiểm.

Nghĩ thông những điều này, lòng Nam Mẫn cũng bình lặng hơn.

Trong lúc nhàm chán, cô suy nghĩ nên tặng Ngôn Uyên quà cảm ơn gì mới tốt, vừa hay Robert mua được một miếng ngọc rất đẹp từ chợ bán ngọc của người bạn, lấy cho Nam Mẫn xem.

Nam Mẫn nhìn thấy miếng ngọc hình bầu dục, liền có linh cảm, lập tức xin anh ta: “Bao nhiêu tiền, tôi mua!”

Robert không lấy tiền của cô, muốn bảo cô viết giúp anh ta một bức tranh chữ Trung Quốc.

“Anh cả viết chữ bằng bút lông cũng rất đẹp, sao anh không bảo anh ấy viết cho anh một bức?”

Nam Mẫn trải giấy tuyên, vừa chọn bút vừa hỏi Robert.

Robert nói: “Tôi đâu dám xin chữ anh họ? Dì Helen xin chữ anh ấy, anh ấy cũng không chịu viết, tôi không xứng”.

Nam Mẫn bị vẻ mặt ấm ức tủi thân của Robert chọc cười: “Không sao, tôi viết cho anh. Anh muốn một bức chữ gì? Dùng để làm gì?”

“Thế nào cũng được. Tôi vừa mới tu sửa xong nhà mới, định bày ở thư phòng”.

Robert suy nghĩ nói: “Tôi thấy Hoa Hạ các cô có rất nhiều nhà thư pháp giỏi, đều rất thích viết ‘Thượng Thiện Nhược Thủy’, ‘Ninh Tĩnh Chí Viễn’ gì đó”.

Anh ta nói bằng tiếng hoa gượng gạo, sau đó nói: “Tôi cũng không hiểu ý nghĩa lắm”.

“Những chữ đó hơi tục, không hợp với anh lắm”.

Nam Mẫn nói: “Tôi sẽ viết cho anh một bức khác, hợp với khí chất của anh”.

Robert vừa nghe liền vui thích: “Được, được”.

Nam Mẫn chọn cái bút lông khá to, chấm mực, nâng lên hạ xuống cổ tay đỏ ửng, nét chữ phóng khoáng và hào sảng lập tức hiện lên trên mặt giấy.