Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 890



Chương 890

Nam Mẫn lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Em cứ tưởng mình đã gặp phải người phụ nữ đê tiện nhất trên đời rồi, không ngờ vẫn còn người đê tiện hơn, thật sự khiến con người ta mở mang tầm mắt”.

*

Bấy giờ, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu rọi xuống đệm giường khách sạn, trên lớp đệm giường mỏng manh kia là Trác Huyên như người không xương nằm úp sấp trên thân người đàn ông: “Anh Vương, đêm nay anh có ở lại không?”

Người đàn ông đó ngước mắt lên, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Sao thế, vẫn chưa được ăn no à?”

Gương mặt Trác Huyên xuất hiện vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, tay lại không thành thật vuốt ve cơ thể người đàn ông.

“Một mình em ở đây sợ lắm”.

Người đàn ông kia lại châm chọc nở nụ cười, giơ tay nắm lấy cằm cô ta: “Đàn bà các cô hở tí là lừa gạt. Lời thì ngọt ngào mềm mại là thế, nhưng làm gì cũng tàn nhẫn và độc ác”.

Ông ta lạnh lùng đẩy Trác Huyên, kéo quần lên, mặc quần áo chỉnh tề lại trở về dáng vẻ cục trưởng đầy cẩn thận và tỉ mỉ ngày thường.

Trác Huyên vẫn còn sợ hãi vì người đàn ông sớm nắng chiều mưa này, một giây trước vẫn còn trời trong nắng đẹp, mà thoắt cái đã mưa.

Chỉ là cô ta không dám chạm vào vảy ngược của ông ta, dù sao ông ta cũng là người cuối cùng cô ta có thể dựa vào.

Người đàn ông kia sửa sang quần áo trước gương, Trác Huyên tinh mắt nhảy xuống, chỉnh lại cho ông ta, dáng vẻ như dâu hiền vợ đảm, suy cho cùng cũng đã quen cái thói hầu hạ đàn ông.

“Bà cô Trác Nguyệt kia đã được cân nhắc thả ra, mấy ngày nữa sẽ về nhà”.

“Thật ư?”

Trác Huyên vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn anh Vương”.

Cô ta đi tới, hôn lên mặt Vương Sảnh một cái, thử hỏi: “Thế, Kiều…”

“Vẫn đang sắp xếp”.

Vương Sảnh ôm chặt lấy eo Trác Huyên, xoa bóp ngực cô ta một phen, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt cô ta, ánh mắt lộ vẻ hung ác nham hiểm.

“Cậu ta đưa một cô gái tuyệt vời thế này đến cho tôi, thì tôi cũng phải cho cậu ta một cái giá “thích đáng” chứ”.

Nam Mẫn cầm chiếc máy bay đã được điêu khắc xong sang phòng máy móc để đánh bóng, cảm thấy nó hoàn hảo rồi mới tìm người mang qua cho Ngôn Uyên.

Kèm theo một tấm thẻ:

“Muốn ăn quả chín, nhớ ơn người trồng. Nam Mẫn”.

Mong là anh ta sẽ thích.

Nếu chỉ được ở trong lâu đài Modu không thể ra ngoài, thì cũng phải tìm niềm vui cho mình chứ.

Có lẽ sợ em gái mình nhàm chán, hôm nay Lạc Quân Hành cũng không ra ngoài làm việc mà chỉ ở nhà.

Nam Mẫn đi tới bếp, định làm vài món ngon cho anh cả.

Trong lâu đài Modu có một nhà hàng Michelin cực lớn, đầu bếp cũng được xếp vào đẳng cấp quốc tế năm sao, làm món tây cực kỳ ngon.