Hoắc trì Viễn sẽ phải an ủi Tề Mẫn Mẫn, không để cô quá khó khắn.
“Vợ bé nhỏ, đột nhiên em trở nên yên tĩnh như thế đúng là có chút khiến anh không quen, tiếp theo em nên đấu võ mồm với anh.” Hoắc Nhiên cười đùa nói.
Vương Giai Tuệ đảo cặp mắt trắng dã: “Chưa thấy qua anh như thế.”
“Đừng quá lo lắng chị dâu nhỏ. Có anh của anh rồi.” Hoắc Nhiên vươn tay dùng lực nhéo mặt của Vương Giai Tuệ.
“Có chuyện lại nói, đừng có động thủ tay chân!” Vương Giai Tuệ lập tức đẩy Hoắc Nhiên ra, lui người về sau, bảo trì khoảng cách nhất định với anh.
Nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của Vương Giai Tuệ, Hoắc Nhiên nhấp môi mỏng một phen: “Anh sẽ không công kích em.”
“Ai biết được?” Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên, nhỏ giọng than thở: “Ai chẳng biết anh là hoa tâm đại thiếu.”
“Là vì chưa từng gặp qua, mới không vội vã muốn em.” Hoắc Nhiên không kiềm chế trả lời.
Lời nói của anh khiến Giai Tuệ bất ngờ ho một cái.
“Họ Hoắc, anh có thể nói chuyện bình thường được không?” Vương Giai Tuệ dừng ho khan, đỏ mặt gầm thét.
“Anh cực kỳ thật lòng.” Hoắc Nhiên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ: “Chưa từng có việc như vậy xảy ra. Giai Tuệ, anh vẫn sẽ đợi em đồng ý.”
“Mười năm hai mươi năm anh cũng đợi?” Vương Giai Tuệ không tin hỏi han.
“Đợi!” Hoắc Nhiên nghiêm mặt gật đầu một cái.
“Hai mươi năm sau anh đã thành người già, ai còn cần anh?” Vương Giai Tuệ cắt một tiếng.
“Không thể nghĩ được anh lại như thế.” Hoắc Nhiên kiềm chế cười nói: “Năm năm làm hạn định. Sau năm năm nữa em vẫn không tiếp nhận anh, anh sẽ chủ động làm chồng em.”
Khi đó, Giai Tuệ nên là tốt nghiệp đại học rồi.
“Ai nóng nảy như anh? Bác sĩ Mông Cổ, anh nói hươu nói vượn nữa thì em liền nhảy xuống xe.” Vương Giai Tuệ đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, phẫn nộ gầm nhẹ.
Hoắc Nhiên duỗi tay to, kéo Vương Giai Tuệ vào trong ngực: “Đừng nghĩ nhiều!”
“Buông ra!” Vương Giai Tuệ bất mãn vùng vẫy.
“Đừng lộn xộn, anh đang lái xe!” Hoắc Nhiên thô giọng ra lệnh.