“Anh chưa từng ăn qua sủi cảo nhân dưa chua.” Trịnh Húc nhún vai.
Quê hương của anh ở phía nam, cho nên rất ít hoặc có thể nói là chẳng bao giờ chấm sủi cảo với dấm.
Anh thật không rõ vì sao người phương Bắc lại chấm sủi cảo với dấm chua.
Cảm giác hương vị cực kỳ chua, ăn sao có thể ngon được?
Hơn nữa hôm nay nhân bánh còn là dưa chua!
“Vậy anh hãy thử đi!” Lynda gắp một cái bánh sủi cảo, chấm dấm chua đưa tới bên miệng Trịnh Húc, “Há mồm! Em đảm bảo không khó ăn! Phối hợp một chút!”
Dưới sự thúc dục của Lynda, Trịnh Húc không thể không hé miệng, nuốt cái bánh sủi cảo thấm đẫm dấm chua kia.
Hương vị độc đáo của dưa chua thịt heo được bao bọc bởi một tầng chua chua ngọt ngọt bên ngoài, hương vị vô cùng… Thần kỳ.
Anh cười giơ ngón tay cái với Lynda: “Hương vị rất tuyệt!”
“Đã sớm nói với anh chấm dấm chua ăn mới ngon mà.” Lynda kiêu ngạo cười nói.
Xa nhà nhiều năm, thật sự rất lâu rồi chưa được thưởng thức qua hương vị bánh sủi cảo nhân dưa chua thịt heo rồi.
Đột nhiên có chút nhớ nhà, lại nghĩ tới ba mẹ tuổi đã già….
Được nếm hương vị quen thuộc, giống như được trở về bên ba mẹ, cái mũi của cô có chút ê ẩm.
“Nhớ nhà?” Trịnh Húc nhận thấy cảm xúc của Lynda dao động, lập tức quay mặt cô qua nhìn sâu vào đôi mắt mỹ lệ đang ngấn nước.
Lynda biết chính mình không lừa được Trịnh Húc, liền cắn chiếc đũa gật gật đầu.
“Lúc nào công việc bớt bận rộn, anh dẫn em về thăm ba mẹ anh.” Trịnh Húc ôm bả vai, Lynda ôn nhu an ủi.
“Ba mẹ anh?” Lynda đang nghe thấy Trịnh Húc nói, đầy hứng thú nhìn anh.
“Em quên hôm nay hai chúng ta đã lấy giấy chứng nhận rồi sao? Ba mẹ em còn không phải là ba mẹ anh?” Trịnh Húc cầm những ngón tay mảnh khảnh của Lynda, đặt ở trên môi