Hoắc trì Viễn dụng ngón cái lau đi nước mắt trên đôi má cô, nắm tay cô hướng về phía Vương Giai Tuệ. Sau khi nhận hương cầm trong tay, liền dẫn Tề Mẫn Mẫn tới bên bờ sông bắn pháo hoa.
Hoắc Tương ngồi một bên vuốt lông tơ dựng đứng lên, cầm lấy một lon đồ uống ném cho Vương Giai Tuệ: “Em có thể về hưu được rồi! Thừa lại pháo hoa kia chẳng phải em rất già yếu sao.”
“Người già yếu?” Vương Giai Tuệ bị tưởng tượng của Hoắc Tương đùa cười.
“Chẳng lẽ không đúng?” Hoắc Tương cười hỏi lại.
“Ba chữ này cũng thật… Hình tượng.” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc trì Viễn phía xa xa đi có chút khập khiễng cùng Tề Mẫn Mẫn sắc mặt có chút nhợt nhạt, cười cười.
Phải dùng cụm từ “Xuất thần nhập hóa” để hình dung công lực lời nói ác độc của Hoắc Tương. So với cô còn độc hơn nhiều.
“Hi vọng hai người bọn họ sau bao khó khăn cũng có được một kết thúc tốt đẹp.” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc trì Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn hợp sức châm ngòi pháo hoa, thành tâm chúc phúc.
“Chỉ cần yêu nhau liền có thể chiến thắng tất cả!” Hoắc Nhiên không biết từ bao giờ đã đứng ở bên cạnh Giai Tuệ, nói.
“Nhưng tôi vẫn thấy rất bất an. Tưởng phu nhân kia mới là trở ngại lớn nhất giữa bọn họ. Thực sợ bà ta lại muốn phá hoại.” Vương Giai Tuệ ngồi trên bờ cát, mở đồ uống ra, một bên uống, một bên lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc trì Viễn.
Hoắc Nhiên cùng Hoắc Tương nghe thấy lời của cô, cũng đều im lặng.
Hoắc Nhiên cầm lon bia, ngồi vào bên cạnh Vương Giai Tuệ, một bên vừa uống bia một bên vừa nhìn pháo hoa đầy trời.
“Chúng ta đều hi vọng hạnh phúc có thể phát sáng giống như pháo hoa, nhưng tất cả đều quên giây phút tỏa sáng của nó cũng thật ngắn ngủi.” Hoắc Tương đầy thâm ý nói xong, lập tức vỗ miệng mình, “Chết, qua năm mới rồi, em quên sao lại nói những lời xui xẻo như vậy chứ?”
“Nhớ kỹ giây phút đẹp đẽ của nó là được. Quản nó có ngắn hay không làm gì?!” Hoắc Nhiên đem lon bia ném đi thật xa.