Anh cảm thấy ẩn chứa sau nụ cười của em gái có một nỗi cô đơn.
Trong âm nhạc điên cuồng, tất cả mọi người trong quán bar đều điên cuồng. Hoắc Tương giống như một yêu tinh hấp dẫn rất nhiều người đàn ông, tất cả mọi người đều vây quanh chị ấy.
Hoắc Tương lại không thèm mở mắt, đắm chìm trong cảm xúc của bản thân.
Có thể khiến cô ấy cảm thấy vừa mắt phải là một người đàn ông thành thục như Tần Viễn Chu.
Nhưng mà ở trên đời này chỉ có một Tần Viễn Chu mà thôi.
Cô ấy cười tự giễu một chút, mở mắt nhìn bốn phía.
Đột nhiên, một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở thành phố A vậy mà cũng có mặt tại trong quán bar này.
Anh ta nghĩ rằng đeo kính đen là người khác không nhận ra sao?
Hoắc Tương nhếch miệng cười trào phúng.
Đột nhiên đèn trong quán bar phụt tắt. Ngay sau đó, xung quanh ồn ào hẳn lên.
Hoắc Tương chưa kịp đứng vững, lại bị Hoắc Nhiên đụng thêm cái nữa.
“Hai người kia rốt cuộc làm sao thế nhỉ?” Hoắc Tương đứng vững, khó hiểu than thở.
“Giai Tuệ!” Tề Mẫn Mẫn thấy một màn như vậy.
Cô lập tức đứng lên, muốn đuổi theo.
Hoắc trì Viễn một tay kéo cô vào lòng, mạnh mẽ giam cô ở trên đùi.
“Đôi mắt Nhã Tuệ hồng hồng, giống như đang khóc.” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nói.
Hoắc trì Viễn ghé vào bên tai cô, thâm trầm nói: “Nha đầu ngốc, tình yêu của người khác chúng ta không cần chen chân vào. Để cho bọn nó tự mình giải quyết đi.”