Bác sĩ Lý đến bên cạnh cô ta, đoạt lấy chai bia trong tay cô ta, quan tâm nói: “Chủ nhiệm Ứng, cô chỉ tạm thời bị cách chức thôi, đừng sa sút tinh thần như vậy. Nói không chừng, chưa đến mồng năm, viện trưởng đã gọi điện kêu cô quay về đó!”
“Lão Lý, cảm ơn anh đã động viên tôi!” Ứng Mẫn đoạt lại chai bia, ngửa đầu rót vào miệng.
Cô buồn bực không chỉ vì công việc mà còn vì Hoắc trì Viễn!
Anh không nhận điện thoại của cô. Ngẫu nhiên có thể kết nối được vài lần nhưng đều là do Tề Mẫn Mẫn nhận điện. Anh muốn thể hiện gì với cô ta chứ?
Bác sĩ Lý đau lòng đoạt lại chai bia, lấy hết dũng khí nói: “Ứng Mẫn, gả cho tôi đi! Để tôi nuôi em. Cho dù em thất nghiệp cũng không sợ!”
“Tôi có thể tự nuôi bản thân!” Ứng Mẫn nói xong, đứng lên đi đến chỗ các đồng nghiệp đang hát karaoke.
“Chủ nhiệm Ứng, qua hát một bài đi!” Có người thấy Ứng Mẫn đi qua, lập tức nhét mic vào trong tay cô ta.
“Vậy tôi sẽ hát bài ‘Gửi thời thanh xuân’ của Vương Phi đi!” Vẻ mặt Ứng Mẫn cô đơn, cụp mắt xuống nói.
Theo tiếng nhạc vang lên, cô ta bắt đầu đắm chìm trong ai oán và sự cô độc của bản thân.
‘Gương mặt phóng túng của anh như sắc trời chập tối
Mái tóc ướt của em như ánh lửa trong lòng
Niềm vui thoáng chốc mà ngỡ là mãi mãi
Chia ly đằng đẵng là buổi tiệc tuổi thanh xuân’
Khi hát tiếp đoạn sau thì mắt cô đã nhòe lệ.
Cô si tình với Hoắc trì Viễn vậy mà lại không thể đọ được với sắc đẹp của Tề Mẫn Mẫn.
Chẳng lẽ, đàn ông ai cũng để ý bề ngoài sao?
Bác sĩ Lý nản lòng thoái chí đứng cách Ứng Mẫn ở một vị trí rất xa, ánh mắt phức tạp nhìn cô ta.
Yêu một người không có tình cảm với mình nhất định chịu tổn thương.
Nhưng mà vẫn yêu người ta, cố chấp yêu một người không nên yêu.
Tổn thương cũng là tự tìm lấy mà thôi!
Giống như anh ta vậy!
Kì thật có rất nhiều người thầm mến Ứng Mẫn giống như anh ta nhưng không có một ai có thể lọt vào mắt cô ta. Bởi vì trong lòng cô ta chỉ có Hoắc trì Viễn.
Lúc Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn tay trong tay xuất hiện thì Ứng Mẫn đang hát đến đoạn