“Anh không nói lời nào so với người khác nói chuyện còn lợi hại hơn.” Hoắc Nhiên bất mãn nhỏ giọng than thở.
“Xem ra có người thua mà không phục! Anh bế bà nội về phòng nghỉ ngơi một chút. Mọi người tiếp tục chơi đi!” Hoắc Trì Viễn đứng dậy, bế bà nội đang ngủ gật trên ghế sô pha đi về phòng/
Quay về phòng, Hoắc Trì Viễn đặt bà nội trên giường, cởi bỏ dép và áo khoác cho bà.
Khi rời khỏi phòng bà nội, anh thấy mẹ đang đứng trên cầu thang vẫy tay. Anh lập tức đi lên lầu.
Đứng trong phòng ngủ của ba mẹ, Hoắc Trì Viễn nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ muốn nói gì với con vậy?”
Sảy thai tuy không phải bệnh nặng nhưng rất tổn thương đến cơ thể của phụ nữ. Khi về nhà, con nhất định phải nghe lời mẹ bắt Tiểu Nhiễm uống thuốc đó!” Chu Cầm lo lắng, dặn dò con trai.
“Mẹ, con hiểu mà! Bệnh tình của Tiểu Nhiễm có hi vọng không ạ?” Hoắc Trì Viễn rất muốn có một đứa con — kết tinh tình yêu của anh và Tề Mẫn Mẫn.
“Mẹ cũng không biết nữa!” Chu Cầm cảm thấy có chút thất bại, che mặt thở dài.
“Không trị khỏi cũng không sao. Mẹ, mẹ cố gắng là được rồi. Con muốn Tiểu Nhiễm luôn vui vẻ.” Hoắc Trì Viễn lập tức an ủi mẹ.
“Cứ hai tháng con dẫn Tề Mẫn Mẫn đến chỗ mẹ kiểm tra một lần. Mẹ phải dựa theo tình hình của con bé mà có phương án trị liệu!”
“Con xuống đây!” Hoắc Trì Viễn rời khỏi phòng mẹ, đứng ngoài cửa một lúc rồi anh quan về phòng ngủ của mình, cầm một chiếc áo khoác nhỏ vội vàng xuống lầu.
Hoắc Tương vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh cả đi từ trên lầu xuống, liền bồn chồn hỏi:”Anh, anh vừa mới lên lầu à?”
Anh cả không phải đã đưa bà nội đi ngủ sao?
Sao đã đi từ trên lầu xuống?
Tề Mẫn Mẫn cũng ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn quơ quơ áo khoác trong tay, cười nói:”Buổi tối lạnh, anh đi lấy áo khoác cho Tề Mẫn Mẫn.”