Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1169



Chương 1169

“Mạc tiên sinh, xin ngài nói cho tôi biết, có phải ngài đã dự mưu từ trước hay không?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên hiểu ra điều gì trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

Anh Hoắc ý gọi người mang tôm qua trước, sau đó dụ cô “ ăn một chút gì đó” lót dạ cho no.

Anh đâu chỉ có cho cô “ăn chút gì”?

Anh là cố ý đút cho cô ăn xong rồi mới đưa tôm đến!

Hoắc Trì Viễn cười phúc hắc, nói: “Dinh dưỡng cân đối mới có lợi cho việc khôi phục sức khỏe.”

Tề Mẫn Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn: “Em biết!”

“Em có muốn cưỡi ngựa không?” Hoắc Trì Viễn đặt tay lên trên bàn, áp sát vào Tề Mẫn Mẫn, cười hỏi.

“Anh đừng nghĩ muốn rời chủ đề!” Tề Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.

“Thì ra là em không muốn cưỡi ngựa? Anh đây đành phải gọi điện cho trường đua ngựa, bảo họ thôi chuẩn bị vậy.” Hoắc Trì Viễn làm bộ như muốn gọi điện thoại.

“Ai nói em không muốn cưỡi ngựa?” Tề Mẫn Mẫn lập tức giữ tay Hoắc Trì Viễn lại, vội vàng hỏi lại.

“Muốn cưỡi sao? Vậy thì đi thôi!” Hoắc Trì Viễn đứng dậy, cố nén cười dẫn đầu rời khỏi phòng VIP.

Tề Mẫn Mẫn xoa gáy, cảm giác có gì đó không thích hợp: “Mặc tiên sinh, anh lại đùa giỡn em hả?”

“Em đã mở miệng gọi Mặc tiên sinh thì anh sẽ xấu xa tới cùng!” Hoắc Trì Viễn xoay người, cười nháy mắt với Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn nhảy qua, làm bộ muốn bóp cổ Hoắc Trì Viễn nhưng tay chuẩn bị chạm vào cổ anh thì chuyển mục tiêu xuống nách, ác độc muốn cù anh.

Hoắc Trì Viễn không nhịn được cũng không tránh thoát, dùng hai tay giữ chặt người Tề Mẫn Mẫn, thờ phì phò nói: “Nếu còn tiếp tục cù anh, anh sẽ tử hình em ngay tại chỗ đó!”

“Em muốn cưỡi ngựa!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn đầy tội nghiệp.

Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn lên, không chút mất sức đi về phía thang máy.

“Hoắc Trì Viễn, chân anh khỏi hoàn toàn rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Hoắc Trì Viễn.

Tay chân anh hôm nay cực kỳ lưu loát, dáng vẻ ôm cô cực kỳ thoải mái không giống mấy ngày hôm trước, lúc đi đường còn cau chặt mày, phải cố gắng hết sức.

“Ừ. Mấy miếng dán thuốc kia dùng rất tốt!” Hoắc Trì Viễn cười trả lời.

“Không biết chân của Giai Tuệ có tốt hơn không?” Tề Mẫn Mẫn nhớ tới Hoắc Nhiên cướp mấy miếng dán thuốc trong tay Hoắc Trì Viễn. Hôm sau, cô lại thấy nó xuất hiện trong tay của Giai Tuệ, cười nói.

“Thằng nhóc Hoắc Nhiên kia! Nếu không phải vì nó, chân anh sẽ khỏi nhanh hơn rồi!” Hoắc Trì Viễn bất mãn lẩm bẩm vài câu.

Đứng ở trong thang máy, Tề Mẫn Mẫn phát hiện mọi người đều nhìn cô, cô cảm thấy có chút xấu hổ muốn nhảy xuống đất nhưng Hoắc Trì Viễn không cho, mãnh mẽ ôm cô.

“Bà xã của tôi vừa bị trẹo chân!” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh nhìn mọi người giải thích.

Tề Mẫn Mẫn nhéo tai Hoắc Trì Viễn, thấp giọng nói vào tai anh: “Em trẹo chân lúc nào hả?”

“Vừa xong!” Hoắc Trì Viễn không thay đổi sắc mặt trả lời.

Tề Mẫn Mẫn không kịp trợn mắt thì thang máy đã dừng lại.

Hoắc Trì Viễn lập tức ôm cô đi ra.

Ở bãi đỗ xe, nhân viên bảo vệ giúp Hoắc Trì Viễn mở cửa, kễ phép cúi người.

Hoắc Trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn trên ghế phụ lái, rồi đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.