Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1174



Chương 1174

Hoắc Trì Viễn cười khẽ cắn ngón tay Tề Mẫn Mẫn, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô mới vừa lòng tiếp tục giảng bài.

Dì Lưu nửa đêm rời giường đi toilet, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn vẫn còn ở phòng khách nghiêm túc xem sách giáo khoa, liền đi thật nhẹ, lặng lẽ đi vào toilet, rồi lại lặng lẽ quay về phòng ngủ, không dám phát ra tiếng động nào quấy rầy hai người.

“Nghe có hiểu không?” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc hỏi.

Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật đầu.

Hoắc Trì Viễn vừa lòng cười cười:”Hôm nay học nhiều rồi. Sợ làm em mệt đến biến thành đứa ngốc luôn. Đi! Ngủ thôi!”

Hoắc Trì Viễn không đợi Tề Mẫn Mẫn kháng nghị, lập tức bế cô lên lầu.

“Có anh thật tốt.” Tề Mẫn Mẫn nép vào ngực Hoắc Trì Viễn, cảm động nói.

“Em cứ chậm rãi khai quật đi. Đó chính là điểm tốt nhất ở anh đấy.” Hoắc Trì Viễn dõng dạc trả lời.

“Biết rồi!” Tề Mẫn Mẫn xì ra một nụ cười.

Cô phát hiện ra da mặt anh có xu hướng càng ngày càng dày.

Hoắc Trì Viễn đá cửa phòng ngủ ra, rồi bước vào.

Anh có chút khẩn trương đi qua phòng khách, bế Tề Mẫn Mẫn vọt vào phòng ngủ.

Đặt cô lên giường, anh liên ôm mặt Tề Mẫn Mẫn nhiệt tình hôn lên.

“Không được….” Tề Mẫn Mẫn co rúm người lại dịch người ra. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Anh biết. Anh không làm. Chỉ là muốn hôn em thôi.” Hoắc Trì Viễn vừa ôm Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói.

Sau khi cô sảy thai, anh vẫn luôn chịu đựng, thật sự rất khó chịu. Một cử động lơ đãng của cô đều có thể tác động mạnh đến anh. Nhưng cho dù loại kiên nhẫn này như một khổ hình, anh vẫn muốn hôn cô, hôn cô cho đủ.

Nếu ngay cả hôn cô cũng không thể thỏa mãn, anh sẽ phát điên mất.

Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt, ôm cổ Hoắc Trì Viễn, đáp lại nụ hôn của anh.

Hồi lâu sau, Hoắc Trì Viễn thở dốc, vuốt ve gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô.

“Hoắc Trì Viễn, rất khó chịu sao?” Tề Mẫn Mẫn đau lòng nhìn Hoắc Trì Viễn kiềm chế. Cô biết hôn môi căn bản không thể thỏa mãn anh.

“Chỉ cần nhịn nửa tháng nữa thôi.” Hoắc Trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, nằm ngửa bên cạnh cô, tự giễu cười nói.

Trong quán cà phê được trang trí thanh nhã, đặc biệt. Chỉ có mấy đôi cùng nhóm bạn ngồi đó.

Ninh Hạo khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu chặt tiết lộ tâm trạng không vui của cậu.

Vương Giai Tuệ ngồi đối diện cậu, không chút che dấu mà thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hạo.

Cô dám nhìn thẳng như vậy là biết trái tim cậu không dành cho cô. Cậu sẽ không để ý đến tình cảm của cô.

Tuy mẹ tiếp tục cảnh cáo cô hãy rời xa Ninh Hạo nhưng khi nhận được điện thoại của cậu, cô vẫn vứt bỏ lời cảnh cáo của mẹ lên chín tầng mây, kích động chạy tới.

“Giai Tuệ, bạn cảm thấy duyên phận là gì?” Ninh Hạo không nhìn Vương Giai Tuệ, vẫn nhìn dòng người ngoài cửa sổ.