Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1199



Chương 1199

Hoắc Trì Viễn nghiêng người, thì thầm bên tai Tề Mẫn Mẫn:”Nha đầu, em dỗ cho dì Lưu sắp quên mất chủ nhân chân chính của nhà này chính là anh.”

“Anh dám chắc là anh sao?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo liếc nhìn Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn lặng đi một chút, xì ra một tiếng cười:”Là em! Em mới là chủ nhân chân chính của nhà này!”

“Trẻ ngoan dễ dạy!” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ má Hoắc Trì Viễn ra vẻ trưởng bối nghiêm trang nói.

Hoắc Trì Viễn nhíu mi một chút, bị Tề Mẫn Mẫn ra sức véo má, đúng lúc đó lại có điện thoại.

Nhìn thấy là điện thoại của Tề Bằng Trình, anh lập tức nhận:”Ba. Đến rồi ạ? Vâng! Chúng con ăn sáng xong sẽ qua ngay.”

“Cái gì đến?” Tề Mẫn Mẫn cắn thìa, tò mò hỏi.

“Tạm thời giữ bí mật.” Hoắc Trì Viễn thần bí cười.

Coi chừng dáng vẻ của anh không chịu nói, Tề Mẫn Mẫn dùng lực cắt bò bít tết.

“Đừng nóng giận, hiện giờ nói cho em thì không có hiệu quả bất ngờ.” Hoắc Trì Viễn khẩn trương hống Tề Mẫn Mẫn.

“Tính anh có lý!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn lập tức sáng lạn như ánh mặt trời.

Cơm nước xong, Hoắc Trì Viễn lên cầu thang cầm theo áo bành tô nhung của cô phủ lên người cô, sau đó dẫn cô rời đi.

“Hoắc Trì Viễn, tới cùng là anh và ba đang có mưu đồ bí mật gì thế?” Tề Mẫn Mẫn không nhịn được, tò mò hỏi han.

“Lập tức mở vung.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười nói.

Hoắc Trì Viễn càng không nói, lòng hiếu kỳ của Tề Mẫn Mẫn càng lớn, xe vừa mới đứng ở cổng lớn nhà Tề gia, cô liền nhảy xuống xe chạy vào.

“Ba!” Tề Mẫn Mẫn vừa mới chạy vào phòng khách, liền nhìn thấy Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc bị người ép đứng ở đối diện ba. Cô lập tức nhớ tới ông ngoại, nhớ tới đứa con bị mất, phẫn nộ nhanh chóng thiêu đốt trong lồng ngực.

Cô lập tức chạy tới, hung hăng đá vào Dương Nguyệt Quyên: “Tiện nhân, dám làm hại ông ngoại của tôi, trả con lại cho tôi!”

Dương Nguyệt Quyên bị giẫm ngã xuống đất, đau đớn ôm bụng kêu lên: “Tôi làm hại ông ngoại của cô… ông ta… vốn là… ung thư dạ dày giai đoạn cuối… các người… không thể đem… việc ông ta chết… quy tội cho tôi!”

“Nếu không phải do bà và Tề Lạc chạy tới khiến ông nôn ra máu, ông sẽ không chết! Hai người đúng là một đôi tiện nhân!” Tề Mẫn Mẫn tức giận đến cả người phát run.

“Em đi theo mẹ thăm bệnh, là các người tâm thối ruột nát, hiểu lầm chúng em!” Tề Lạc không phục sẵng giọng.

Nghe được Tề Lạc nói, lửa giận trong lòng Tề Mẫn Mẫn càng cao.

Hai người kia hại chết ông ngoại, vậy mà còn có mặt mũi nói dối.

Cô tiến lên, làm nhiều việc cùng một lúc khiến hai mắt Tề Lạc ứa ra nước mắt.

“Không được đánh con gái của tôi, cô có oán hận gì thì nhằm về tôi!” Dương Nguyệt Quyên nóng nảy, từ trên mặt đất đứng lên đánh về phía Tề Mẫn Mẫn.