“Chìm quá sâu, tùy thời đều có thể nổ mạnh. Không phải là bom nổ dưới nước thì là gì?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng.
“Anh sẽ cắt tất cả ngòi nổ, không cho nó nổ mạnh. An tâm!” Hoắc Trì Viễn dịu dàng nói.
“Anh nhớ đấy!”
“Buổi tối anh xong việc sẽ đến bệnh viện đón em!” Hoắc Trì Viễn cười, dịu dàng nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh trở về chỗ cũ. Smith trêu chọc nhìn anh: “Hoắc tổng, vợ chồng nhà anh đúng là ân ái!”
“Nhà có vợ yêu, có vẻ dính người. Thế nhưng tôi thích.” Hoắc Trì Viễn khà khà cười rộ lên.
Tề Mẫn Mẫn vừa cúp điện thoại, di động liền lại vang lên. Cô nhìn thấy dãy số của Ninh Hạo, liền lập tức chuyển nghe: “Lớp trưởng.”
“Ở nơi nào?”
“Bệnh viện.”
“Bác trai ra khỏi phòng quan sát sao?” Ninh Hạo quan tâm hỏi.
“Uh, Buổi sáng ra tới.”
“Tớ đi thăm bác trai một chút.” Ninh Hạo lạnh nhạt cười nói.
“Không cần làm phiền. Bác sĩ nói tình trạng của ông ấy đã ổn định, mấy ngày nữa có thể xuất viện.” Tề Mẫn Mẫn khách khí trả lời.
“Tới đã đến cửa bệnh viện. Cậu đợi tớ một lát.” Ninh Hạo cười nói.
“Được.” Tề Mẫn Mẫn biết từ chối cũng không có ý tứ, liền cười gật đầu.
Tề Lạc đi tới, tươi cười ngọt ngào giữ chặt tay Tề Mẫn Mẫn: “Chị, Ninh Hạo ca ca muốn đến đây sao?”
Tề Mẫn Mẫn đẩy tay cô ta ra, xa cách nói: “Hắn tới thăm ba ba.”
“Em đi ra cửa đón anh ấy!” Tề Lạc nghe xong, lập tức chạy hướng thang máy.
Tề Mẫn Mẫn nhíu mày mootjc hút, không quá vui vẻ nhìn Tề Lạc. Cô nói không lên lời cảm giác đối với Tề Lạc, Tề Lạc thường thường thân thiết kêu cô chị này chị nọ, nhưng cô vẫn cẩm thấy cùng Tề Lạc có một loại ngăn cách. Ba thích vì cô chọn lựa tỉ mỉ một món quà vào các ngày lễ, thuận tiện cũng sẽ mua một phần cho Tề Lạc, nhưng mỗi lần Tề Lạc đều nói thích phần mà va đưa cho cô, tổng sẽ nghĩ mội biện pháp tranh giành với cô.
“Tề Mẫn Mẫn, là người bạn học kia của con muốn tới?” Tề Bằng Trình tò mò hỏi.