Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1268



Chương 1268

Vương Giai Tuệ mê mang rồi.

Hoắc Nhiên trở lại phòng họp, thật có lỗi khom lưng, ngồi trở lại chỗ ngồi của chính mình, cầm lấy bút thật sự nghe tiền bối nói chuyện.

“Tiểu Cố, em tới nói hai câu cho mọi người.” Có người thét lên tên của Hoắc Nhiên.

Anh lập tức cầm bút ký, đi đến khán đài, hắng giọng nói ra giải thích về nghi vấn bệnh của bệnh nhân của mình.

“Tôi cảm tấy bệnh nhân này…”

Sau một giờ, anh lui xuống, nói với mọi người:”hôm nay tôi có việc gấp, trước tiên xin được nghỉ sớm.”

“Là có hẹn với mỹ nữ sao?” Có người trêu chọc anh.

“Các người biết tôi có một bạn gái quản rất nghiêm, tôi dám ước hẹn với mỹ nữ, trở về cô ấy sẽ giết tôi.” Hoắc Nhiên tự giễu lau cổ, mọi người lập tức bị anh đùa cười.

Vương Giai Tuệ nhận được điện thoại của Hoắc Nhiên, sửng sốt một chút: “Nhanh như vậy đã họp xong rồi?”

“Anh vội muốn nghe âm thanh của em, nên chuồn trước rồi.” Hoắc Nhiên haha cười nói.

“Về sau không được như vậy, muốn nghe âm thanh của em là khi nào có thời gian, không được để chậm trễ công việc vì em, để cho người khác nói lung tung.” Vương Giai TUệ lập tức tức giận, giáo huấn Hoắc Nhiên. “Tuân mệnh!” Hoắc Nhiên bướng bỉnh trả lời.

“Em nghe dự báo thời tiết nói hai ngày này thành phố B sương khói mù mịt, rất khó chịu đi?” Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi han.

“Vâng, thật muốn nhớ không khí thành phố A, ngẫm lại đều thấy sảng khoái. Em không ở bên cạnh, càng khó chịu hơn. Thở cũng lao lực.” Hoắc Nhiên buồn bã thở dài.

“Ngày mai có mưa và tuyết. anh nên mặc ấm vào.” Vương Giai Tuệ thật sự dặn dò.

“Vợ à, em nói gì anh cũng nghe.” Hoắc Nhiên đùa cười.

“Ai là vợ của anh?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.

“Anh nói chính là em!” Hoắc Nhiên đắc ý nói.

“Bác sĩ Mông Cổ, không phải anh lại ngứa da rồi chứ?” Vương Giai Tuệ thẹn thùng rống lên.

Cô còn chưa có đồng ý sẽ hẹn hò với anh, mà anh đã dám gọi cô là vợ. Đúng là cho anh một chút ánh nắng liền rạng rỡ.

“Được nghe em gọi một tiếng bác sĩ Mông Cổ anh đã quá vui rồi. Anh sắp nổ tung luôn rồi!” Hoắc Nhiên vui mừng thở dài.

Vương Giai Tuệ bị làm cho bật cười:”Anh cũng biết chính mình muốn nổ tung sao?”

“Tiểu hạt tiêu, anh nhớ em.” Hoắc Nhiên u oán nói.

Nghe thấy giọng nói trầm khàn của Hoắc Nhiên, trong lòng Vương Giai Tuệ có một dòng ấm áp chảy qua

“Kể cho em chuyện ái tình của anh ở B thị đi.” Cô không biết phải đáp lại thế nào, liền chuyển chủ đề.

“Trời đất chứng giám, thật sự không có! Mệt muốn chết. Ngày nào về khách sạn cũng đã nửa đêm rồi, nào có cơ hội thưởng thức mỹ nữ? Với lại mấy bà bác sĩ đó, không phải vô cùng già, thì cũng là vô cùng xấu. Em nỡ làm tổn thương trái tim yếu ớt của anh, anh muốn khóc!” Hoắc Nhiên nửa đùa nửa thật oán giận.

“Được rồi được rồi! Em tin anh là được rồi!” Vương Giai Tuệ không câu nệ gì nói.

Hoắc Nhiên lớn như vậy rồi, vậy mà trước mặt cô lại làm nũng y như trẻ con.