Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1298



Chương 1298

Cô đúng là không phải là một người vợ tốt.

Hoắc Trì Viễn đau đến mức cầm đũa cũng không xong vậy mà cô chẳng nấu được cho anh đồ ăn ngon miệng.

Hoắc Trì Viễn cất lọ gia vị rồi kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng: “Là vì ngay lần đâu tiên em đã muốn thử món khó như sườn kho tàu, không trách em được. Làm nhiều lần sẽ quen thôi!”

Lúc này, Tề Mẫn Mẫn mới nở nụ cười: “Em là con gián bất tử!”

“Được, đi đun nồi nước để lát nữa còn trần bông cải xanh!” Hoắc Trì Viễn vỗ má Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.

“Được!” Tề Mẫn Mẫn lại khôi phục ý chí chiến đầu, bắt đầu bận rộn.

Đun nước xong, Hoắc Trì Viễn ôm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, nắm tay cô, hướng dẫn cô làm bò bít tết.

Một bữa cơm, nói là Tề Mẫn Mẫn làm kì thật thì có hơn một nửa công lao là của Hoắc Trì Viễn.

Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn áy náy: “Ông xã, anh dạy em nấu cơm có được hay không?”

“Tay em xanh xao, nhỏ bé như vậy làm sao anh nỡ để em làm đầu bếp chứ?” Hoắc Trì Viễn cầm tay Tề Mẫn Mẫn, để lên môi khẽ hôn, “Ngày mai dì Lưu trở lại rồi!”

“Em quá dốt!” Tề Mẫn Mẫn tự trách cắn môi.

“Em là công chúa nhà chúng ta. Xuống bếp không phải việc của em!” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, tì trán mình lên trán Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.

“Thế việc của em là gì?” Tề Mẫn Mẫn tò mò chớp mắt.

“Làm bà xã của anh!” Hoắc Trì Viễn cười che môi Tề Mẫn Mẫn lại, “Cùng lên giường với anh…..”

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, đẩy Hoắc Trì Viễn ra: “Sao anh không mua búp bê tình dục ý?”

“Búp bê tình dục cũng đâu có yêu anh chứ?” Hoắc Trì Viễn hợp tình hợp lý nói.

Tề Mẫn Mẫn gắp một miếng sương sườn đưa tới bên miệng Hoắc Trì Viễn, khẩn trương hỏi:”Nếm thử xem, có thể ăn được không.”

“Quá mặn rồi.” Hoắc Trì Viễn cười há miệng.

“Muối là anh bỏ.” Tề Mẫn Mẫn lại gắp một miếng đưa lên miệng nhấm nháp “Hoắc Trì Viễn, anh gạt em! Mặn nhạt vừa đủ!”

“Anh bỏ muối.” Hoắc Trì Viễn cười nhíu mày. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Kỳ thật bữa cơm này em căn bản không giúp được cái gì.” Tề Mẫn Mẫn tự trách cắn môi.

“Có a! Thịt bò là em thái. Hoa Zeeland là em trộn.” Hoắc Trì Viễn cười an ủi Tề Mẫn Mẫn.

“Hoa Zeeland bị em làm cho trở thành dấm chua…” Tề Mẫn Mẫn tự trách nói.” Thịt bò là anh cầm tay em, nhìn em làm từng bước, mới không bị cắt vào tay.”

“Em lần đầu tiên xuống bếp, đừng đặt yêu cầu cao với bản thân như vậy.”

“Anh chỉ biết an ủi em.” Tề Mẫn Mẫn cười vùi đầu vào trong lòng Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Nhiên vội vã công tác xong, chẳng thèm quan tâm đến ăn cơm liền gọi điện thoại cho Tề Mẫn Mẫn.

“Chị dâu nhỏ, em nhớ thuốc lần trước anh cả theo em lấy đã là hai năm trước rồi. Thuốc cũng đã hết hạn.”

“Hoắc Trì Viễn cũng đã nói qua, vậy thì ném đi. Anh đưa phương thuốc cho em, em đi lấy thuốc cho anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn lập tức vội vàng nói.