Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1311



Chương 1311

Tô Hoán từ chối cho ý kiến, cười nhíu mày.

Anh ta hiểu ý tứ trong câu nói của Hoắc Trì Viễn: ‘Anh có niềm vui của anh. Đừng có chủ ý cướp đoạt Tiểu Nhiễm với tôi!’

Hoắc Trì Viễn — người đàn ông này thật thú vị!

Vương Giai Tuệ mê man nhìn khuôn mặt tuấn tú vạn người mê của Tô Hoán rồi lại nhìn Ninh Hạo.

Hai người đó thật sự là anh em họ sao?

Tính cách hoàn toàn trái người nhau!

Nhưng mà trán lại có chút tương tự!

Mũi và môi cũng giống nhau như đúc!

Sao trước kia Giai Tuệ không phát hiện ra chứ?

Tô Hoán thấy dáng vẻ của Vương Giai Tuệ, lấp tức kéo kính mắt xuống một chút, để lộ đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cười nói: “Em không cần nghi ngờ, tụi anh đúng là anh em họ!”

“Không giống! Nhất định anh được nhặt về!” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm cười nói.

Trước khi tới đây, Giai Tuệ vẫn cực kỳ khẩn trương. Dù sao đây là lần đầu tiên cô gặp một đại minh tinh nha.

Không ngờ, Tô Hoán lại thân thiện như vậy.

Sự căng thẳng lúc trước cũng đột nhiên biến mất.

“Làm sao em biết? Hồi anh còn nhỏ, mẹ anh vẫn nói những câu này khiến anh sợ chết khiếp!” Tô Hoán nửa đùa nửa thật chọc Vương Giai Tuệ.

“Tô đại thần, anh thật biết nói đùa!” Vương Giai Tuệ bị Tô Hoán chọc cười không ngừng.

“Gọi anh là Tô đại ca là được rồi!” Tô Hoán cười nói, “Tụi em đều là bạn của Tiểu Hạo thì là em gái anh!”

“Không ngờ một đại minh tinh cũng giống như người bình thường!” Vương Giai Tuệ cười nói.

Giai Tuệ nghĩ rằng ngôi sao sẽ khinh người không ngờ lại có cảm giác như anh trai nhà bên vậy.

“Giai Tuệ, bạn đừng thần tượng anh ấy như vậy. Trước đây, ngày nào anh ấy cũng đái dầm đó!” Ninh Hạo bắt đầu tố giác chuyện xấu của anh họ.

Ninh Hạo vừa dứt lời. Tề Mẫn Mẫn và Giai Tuệ đã phun hết đồ uống trong miệng ra.

Vẻ mặt Tô Hoán lúng túng.

Hoắc Trì Viễn cố gắng kìm nén nụ cười nhưng khóe môi cũng nhếch lên.

“Anh mới phát hiện Tiểu Hạo thật là ác độc!” Tô Hoán bất đắc dĩ nói. Tuy hai người họ cách nhau tầm 5 6 tuổi. Nhưng mà anh ta tè dầm đến tận năm 10 tuổi còn Tiểu Hạo đã hết tè dầm từ năm 3 tuổi rồi. Việc này khiến cho anh ta rất đau khổ.

“Vậy lúc anh tán gái thì đừng bắt em trông chó hộ!” Ninh Hạo cười nhẹ nhàng.

Lúc này đổi thành Tô Hoán phun hết cà phê trong miệng ra.

“May mà thức ăn chưa được mang lên!” Hoắc Trì Viễn vẫy tay, kêu phục vụ tới lau bàn sạch sẽ.

“Bạn gái của Tô đại ca chắc chắn rất được nha?” Vương Giai Tuệ cười hỏi.

Tô Hoán cười mà không đáp.