Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1338



Chương 1338

Cho nên cô mong ngóng ngày đêm như sao nhớ trăng ba đêm liền mới nhận được thuốc dán đến.

Trở về phòng làm việc mở giấy gói, cô lấy miếng dán, để lên bàn học rồi bắt đầu học sách.

Khoảng sáu giờ nghe thấy tiếng xe, Tề Mẫn Mẫn lập tức bỏ sách lại, chạy xuống lầu.

Hoắc Trì Viễn vừa vào phòng đã được Tề Mẫn Mẫn nhào vào lòng. Anh lập tức ôm lấy hông cô: “Chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”

“Nhớ anh nha!” Tề Mẫn Mẫn cười le lưỡi.

“Có phải xảy ra chuyện gì mà anh không biết không?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi.

“Có a!” Tề Mẫn Mẫn hôn nhẹ hai má Hoắc Trì Viễn, “Em yêu anh!”

Hoắc Trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn chọc cười.

Dì Lưu ngó đầu từ phòng bếp ra: “Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm, cơm sắp xong rồi, mau thay quần áo đi rồi ra ăn!”

“Được, dì Lưu!”

“Vâng, bà nội quản gia!”

Nghe thấy cách xưng hô của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn hơi nhíu mày: “Nhóc con, có phải em nên sửa lại rồi không?”

Tề Mẫn Mẫn gãi đầu, “Em gọi theo thói quen thôi! Bằng không anh gọi dì Lưu là bà nội quản gia giống em đi!”

Nói xong, Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười ha ha hai tiếng.

“Đáng đánh đòn!” Hoắc Trì Viễn giơ tay, khi thay Tề Mẫn Mẫn theo bản năng né tránh, anh cù nách cô rồi mới ôm cô lên: “Tối nay anh phải trông chừng em ăn mới được! Càng ngày càng nhẹ rồi!”

“Anh định biến em thành mặt bánh bao sao? Không được! Em muốn giảm béo!” Tề Mẫn Mẫn cười kháng nghị.

Mấy ngày nay, vì vết thương cũ của Hoắc Trì Viễn mà cô đau đầu không thôi, cũng không có tâm trạng ăn uống cho nên sút vài cân.

Vậy mà Hoắc Trì Viễn lại phát hiện ra.

“Em muốn gầy thành cái cột sao?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.

“Đúng!” Tề Mẫn Mẫn lè lưỡi nhảy ra khỏi vòng ôm của Hoắc Trì Viễn.

Ngón tay anh vẫn còn đau, cô làm sao có thể bắt anh ôm đây?

“Quá gầy, ôm không có cảm xúc!” Hoắc Trì Viễn vô liêm sỉ nói, “Không được giảm béo!”

“Em nhất định phải giảm!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm làm mặt quỷ, sau đó chạy chối chết lên tầng.

Hoắc Trì Viễn cười lắc đầu, bình tĩnh đứng tại chỗ rất lâu.

Trở lại phòng ngủ, không nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, anh tiện cởi tây trang vắt lên ghế sofa, sau đó xoay người đi vào phòng tắm: “Nha đầu!”

Tề Mẫn Mẫn thử tốt nước ấm, đứng dậy, mặt nhìn về phía Hoắc Trì Viễn làm động tác khom lưng cúi đầu nói: “Tiên sinh, nước tắm đã được rồi. Xin dùng chậm!”

Hoắc Trì Viễn xét thấy Tề Mẫn Mẫn thực sự diễn sâu, liền phối hợp duỗi hai tay qua: “Lại đây giúp anh cởi quần áo!”

“Vâng, tiên sinh.” Tề Mẫn Mẫn chạy bước nhỏ tới, cung kính cởi nút áo sơ mi cho Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn cúi đầu, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn hồi lâu vẫn còn đang loay hoay ở nút áo đầu tiên, anh liền cười cầm lấy tay cô: “Để anh.”