Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1352



Chương 1352

Khi Hoắc Nhiên rửa mặt xong xuôi, Vương Giai Tuệ đã nấu sắp xong.

“Thơm quá!” Hoắc Nhiên đi tới, ôm lấy eo Vương Giai Tuệ từ đằng sau.

“Sắp xong rồi!” Vương Giai Tuệ co rúm người.

Cô chưa quá quen với hành động quá thân thiết của Hoắc Nhiên. Nhưng mà anh rất tùy thời tùy chỗ ôm ấp, hôn cô.

“Anh nói em thật thơm!” Mũi Hoắc Nhiên cọ cọ vào cổ Vương Giai Tuệ, mị hoặc nói.

Mặt Vương Giai Tuệ không tự chủ mà hồng lên giống như thoa một lớp son.

“Bác sĩ Mông Cổ, mũi anh biến thành mũi chó lúc nào vậy?”

“Vừa xong!” Đôi môi của Hoắc Nhiên chạm vào cổ Vương Giai Tuệ, phả khí nóng vào gáy cô, khiến tim cô đập mạnh.

“Anh ra ngoài chờ đi!” Vương Giai Tuệ dùng sức tách tay Hoắc Nhiên, đẩy anh ra khỏi phòng bếp.

Phòng bếp chật hẹp như vậy khiến cô cảm nhận rõ hơi thở anh đang ở xung quanh, khiến suy nghĩ của cô rối loạn.

“Em tước đoạt quyền lợi của anh!” Hoắc Nhiên không biết làm sao trừng mắt, “Anh muốn biến thành gấu lớn!”

“Biến đi! Em không phải đối đâu!” Vương Giai Tuệ cười le lưỡi, xoay người đóng cửa phòng bếp lại.

Hoắc Nhiên lại có thể thích bám người như vậy. Nếu kết hôn, liệu bọn họ có dính nhau như trẻ sinh đôi không nhỉ?

Tuy đơn giản chỉ là sandwich xúc xích cùng cháo trắng, nhưng Hoắc Nhiên lại ăn đến vui vẻ.

Vương Giai Tuệ không dám tin mở to mắt nhìn Hoắc Nhiên.

Anh là quá đói đi?

“Nhìn anh làm chi? Là em không đói bụng hay là anh có thể sắc đẹp thay cơm?” Hoắc Nhiên tà tà cười hỏi.

“Da mặt thực dày! Tảng đá cũng đều thua anh rồi.” Vương Giai Tuệ cũng không nhìn Hoắc Nhiên nữa mà vùi đầu vào ăn sáng.

Hoắc Nhiên được một trận thoải mái cười to.

Chỉ cần nhìn thấy Giai Tuệ, tâm tình của anh liền như thời tiết tháng 5, vạn dặm khởi sắc.

Nha đầu này thật thú vị!

Thật muốn nhanh chóng ôm cô về nhà.

Cơm nước xong, Hoắc Nhiên liền ngồi vào ghế sofa trong phòng khách để xem ti vi, tự do tự tại giống như đang ở chính nhà mình vậy.

“Anh còn chưa về nhà?” Vương Giai Tuệ thu thập xong này nọ, vẫn còn nhìn thấy Hoắc Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại hỏi.

Anh đã rời nhà hơn một tháng, người nhà anh khẳng định cũng rất nhớ anh, còn anh thì lại rú rú ở nơi này của cô không đi.

“Không vội.” Hoắc Nhiên vỗ vỗ đùi, cười nói, “Qua đây cho anh ôm!”

Vương Giai Tuệ đảo cặp mắt trắng dã: “Bác sĩ Mông Cổ, có thể đừng dính người như vậy được không?”