Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1413



Chương 1413

“Cũng đúng! Tôi kích động quá nên đã quên mất chuyện quan trọng như vậy.” Trần Lam nở nụ cười: “Ngày mai tôi muốn đi khám thai, chắc phải qua hai ngày nữa mới quay lại thành phố B. Anh chờ được không?”

“Hơn hai tháng còn đợi được, còn để ý hai ngày sao?” Tần Viễn Chu nhíu mày.

“Gặp nhau ở thành phố B.” Trần Lam nói xong liền cúp điện thoại.

Tần Viễn Chu thu lại điện thoại, đứng trước cửa sổ, nhìn về hướng thành phố A, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Chu Du, tôi muốn đến.”

Thành phố A xa xôi, đột nhiên Hoắc Tương hắt hơi một cái.

Bà nội Hoắc ngẩng đầu, cười nói: “Ai nhắc đến cháu rồi hả?”

“Không phải mẹ thì là Hoắc Nhiên.” Hoắc Tương rút khăn giấy ra lau mũi nói.

“Thế nào lại không phải là đàn ông nhớ đến cháu?” Bà nội Hoắc bất đắc dĩ cười thở dài.

Cô gái còn chưa đến 30 vẫn không thể tìm được người đàn ông tốt. bà thực sốt ruột thay cho cháu gái bà.

“Sao lại không có đàn ông nhớ đến cháu? Hoắc Nhiên chính là đàn ông!” Hoắc Tương khoa trương cười nói.

“Hoắc Nhiên là anh cháu, bà nói là anh người yêu kìa.” Bà nội cười trêu chọc nói.

Người yêu?

Bà nội học được từ này của ai thế?

Hoắc Tương thiếu chút nữa sặc nước miếng.

“Một đống, hiện giờ cháu không biết chọn ai, bà cũng đừng quan tâm thay cháu.” Hoắc Tương nói xong, liền nắm miếng táo trên bàn ném vào trong miệng.

Hoắc Trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn về nhà xong, đưa thuốc cho dì Lưu nhờ bà hầm thuốc.

“Còn phải uống thuốc sao? Chứng đau bụng kinh của Tề Mẫn Mẫn không phải là mãn tính đấy chứ?” Dì Lưu nhỏ giọng lầm bầm.

Hoắc Trì Viễn nghiêm túc gật đầu, đi ra khỏi phòng bếp rồi ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.

Dì Lưu hầm thuốc xong, liền ló ra nói:”Hôm nay có một mẻ anh đào vừa được chuyển đến. Có muốn dùng một ít không?”

“Có quả anh đào? Muốn muốn muốn!” Tề Mẫn Mẫn lập tức cười nói.

Hoắc Trì Viễn biết cô thích ăn quả anh đào, cho nên đã chọn lựa những mẻ tươi ngon nhất trên thế giới vận chuyện theo đường hàng không đến đây.

“Dì Lưu, quả trong tủ lạnh thì để ra ngoài một lát.” Hoắc Trì Viễn lập tức mở miệng dặn dò.

“Lạnh một chút ăn mới ngon!” Tề Mẫn Mẫn chu miệng kháng nghị.

“Đau bụng kinh không được ăn đồ quá lạnh.” Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, nhẹ giọng dỗ dành.

“Thôi được.” Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ vùi mặt vào ngực Hoắc Trì Viễn.

Bệnh đau bụng kinh cũng Tề Mẫn Mẫn vốn dĩ không tốt lắm, từ sau khi sảy thai đau càng dữ dội hơn.

Nửa năm nay cô rất có duyện với thuốc bắc.