Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1426



Chương 1426

“Nhiều lắm rồi.” Vương Giai Tuệ nhìn đến cái bát đã giống như một núi đồ ăn nhỏ, liền lặng lẽ kháng nghị.

“Em hòan toàn bất đồng với Tương Tương, con bé ấy vừa vặn không cần bồi bổ, ngược lại em rất gầy, cần được bồi bổ thêm.” Hoắc Nhiên săn sóc nói.

“Đêm nay cháu lại nằm một mình rồi?” Hoắc Tương ôm trán, bất đắc dĩ nói.

“Bởi vì không có đàn ông thương cháu.” Bà nội Hoắc ha ha cười nói.

Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng ngón tay cái về phía bà nội, đi theo nói: “Bà nội nói đúng rồi.”

“Chị dâu nhỏ, sao em cũng giúp bọn họ trêu chọc chị?” Hoắc Tương bất mãn kháng nghị: “Hôm nào cháu cũng mang về một người cho mọi người xem.”

“Thuê một người đàn ông về nhà mà em cũng làm được? Cực kỳ đắt? Biết không?” Hoắc Nhiên bổ dao vô cùng ngoan độc, khiến Hoắc Tương tức giận đến cắn răng.

Vương Giai Tuệ cố nén không dám cười, lại bị Tề Mẫn Mẫn ở bên cạnh cười bể cả bụng lây bệnh, sau cùng không nhịn được, vẫn cười ra tiếng.

Hoắc Nhiên và Hoắc Tương, hai anh em này thế nào cũng nhìn ra chút quen thuộc.

Không cãi nhau sẽ không vui?

Ngay từ đầu cô và Hoắc Nhiên cũng là thế này.

Thì ra bác sĩ Mông Cổ là một người hay tìm tai vạ

Cảm giác em gái của anh cũng có chút tương xứng với mình.

Cô cười nằm úp sấp ở trên bàn cơm.

“Mẹ, bọn họ đều bắt nạt con.” Hoắc Tương ôm cánh tay của Chu Cầm, làm nũng nói.

“Bà nội là sốt ruột thay con. Phụ nữ sau khi trở lại từ sự nghiệp thành công thì cũng có thể có người thương, người yêu con.” Chu Cầm thật sự nói: “Thật ra các bậc cha mẹ đều hi vọng con cái có hôn nhân hạnh phúc. Mẹ cũng thế, nhưng hôn nhân là tùy duyên, chúng ta không ép con.”

“Biết ạ.” Hoắc Tương cười hôn Chu Cầm một cái.

Cô còn có thể chờ đến 29 tuổi mà chưa kết hôn, cha mẹ là người khai sáng đầu tiên.

“Chị Hoắc Tương, sách mới của chị đã xuất bản, gần đây có tính toán gì không?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi han.

“Tính toán?” Hoắc Tương cười khẽ hỏi lại: “Không phải chị đã nói với em sao? Tiếp theo sẽ viết về em và anh chị.”

“Em hỏi thật đó!” Tề Mẫn Mẫn sẵng giọng.

Hoắc Tương thu hồi vẻ mặt vui đùa, thật sự trả lời: “Chị đã có hẹn với mấy người bạn đi núi Đại Minh. Ngày mai sẽ xuất phát.”

“Vừa trở về đã lại đi.” Hoắc Nhiên không tha nói.

“Đừng khổ sở, em sẽ nhớ anh.” Hoắc Tương gắp một khối thịt ba chỉ đến trước mặt Hoắc Nhiên: “Anh, anh phải bồi bổ cho tốt. đừng để em từ núi Đại Minh trở về thì lại gầy thành mất dáng người.”

Hoắc Nhiên nhìn thấy thịt ba chỉ trên bàn, lập tức ghê

Sự căng thẳng của Vương Giai Tuệ đều được hóa giải bởi sự nồng nhiệt của người nhà họ Hoắc.

Sự tự ti của cô cũng tan biết, tươi cười đặc biệt rạng rỡ.