Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1449



Chương 1449

“Con nha!” Chu Cầm dùng ngón tay búng một cái lên trán của Hoắc Tương, không thể che hết cưng chiều: “Được chuyện này mới biết sợ hãi.”

“Mẹ, con sai rồi, con sẽ không đi thám hiểm cùng những đoàn du lịch không đáng tin như vậy nữa.” Hoắc Tương ôm lấy bả vai của Chu Cầm, làm nũng nói.

“Nhanh vào nhà ngồi nghỉ ngơi. Lát nữa Hoắc Nhiên sẽ về, để nó nhìn qua vết thương.” Chu Cầm đau lòng nói.

Lúc này Hoắc Hoài Lễ mới nhớ đến chân của con gái bị đau, nhanh tiến lên đỡ lấy cô, cùng với vợ dìu con gái về phòng.

Tề Mẫn Mẫn vẫn đứng bên cạnh Hoắc Trì Viễn, vẻ mặt hâm mộ nhìn Hoắc Tương làm nũng trước mặt mẹ.

Hóa ra có mẹ cưng chiều là cảm giác hạnh phúc như vậy.

Nếu mẹ còn sống, lúc bị đau đớn, cô cũng có thể hạnh phúc chui vào lòng mẹ tìm kiếm an ủi như thế.

Chị Hoắc Tương quá hạnh phúc rồi.

Hoắc Trì Viễn ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: “Lúc em muốn khóc, bờ vai của anh có thể cho em mượn.”

Bốn tuổi đã mất mẹ, mẹ kế lại là Dương Nguyệt Quyên độc ác kia, Tề Mẫn Mẫn là đứa trẻ thiếu tình thương của mẹ biết nhường nào. Từ trong ánh mắt của cô có thể nhìn ra được cô khát vọng thế nào với tình thương của mẹ. Đau lòng chính là tâm tình duy nhất của anh.

“Chú, hiện giờ trên người em không có nhìn thấy được ánh sáng của mẹ, không còn cách nào khác chỉ có thể coi anh là mẹ em.” Tề Mẫn Mẫn thu lại mất mác, có chút nghịch ngợm nói ở trong lòng Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn nhíu mày: “Anh không muốn làm mẹ em.”

“Anh là ba em.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói.

“Có ba nào đêm hôm đều ngủ cùng chăn với con gái không?” Hoắc Trì Viễn hỏi bên tai cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng lên xấu hổ.

 

 

 

Hoắc Nhiên xem qua vết thương của Hoắc Tương xong, cười nói:”Rốt cục cũng có lý do để em ở nhà với ba mẹ rồi. Không tồi!”

Hoắc Tương đá Hoắc Nhiên một cái bằng cái chân không bị thương:”Anh đang hi vọng em ngã thêm mấy lần nữa đúng không?”

“Còn có sức đá người ta, có nghĩ là không sao rồ.” Hoắc Nhiên cầm chân Hoắc Tương, ngồi trên sô pha, đặt mắt cá chân bị thương của cô để lên đùi mình, vừa bóp chân cho cô vừa nói, “Hẳn là bị thương dây chằng. Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Đừng quá lo lắng, vài ngày nữa em có thể tiếp tục leo núi.”

“Còn dám leo núi? Muốn mất mạng hay sao!” Chu Cầm nghiêm mặt nói.

“Mẹ, lần này là do con không cẩn thận. Vì bị cảnh cáo nên con đột nhiên xoay người, là do con không cẩn thận trượt chân nên mới gặp phải chuyện không may.” Hoắc Tương vì tự do sau này của mình mà nhanh miệng giải thích.