Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1527



Chương 1527

“Không phải là do rượu có tác dụng chậm sao?” Hoắc Tương ôm cổ Tần Viễn Chu, khẽ cười hỏi. Cô thật vui khi anh say vì cô.

“Rượu còn không có mị lực lớn như vây mê hoặc được anh.” Tần Viễn Chu quăng Hoắc Tương vào bồn tắm lớn…..

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Tần Viễn Chu ôm Hoắc Tương, dịu dàng xoa lưng cô rồi hỏi:”Nói cho anh nghe ấn tượng của em về mẹ anh đi.”

“Phu nhân nhà giàu.” Hoắc Tương mím môi, nghiêm túc trả lời. Đây là những từ ngữ chuẩn xác nhất mà cô tìm mãi trong đầu. Mẹ Tần là một phu nhân tiêu chuẩn nhà giàu có, đối với cô tuy không đến mức ác độc, nhưng làm cho người ta cảm giác được sự ưu việt và ngạo mạn trời sinh.

“Xem ra mẹ anh làm khó dễ em rồi.” Tần Viễn Chu hôn lên trán Hoắc Tương, vô cùng áy náy nói, “Thật xin lỗi. Anh không có cách nào thay đổi được ba mẹ. Anh sẽ đối tốt với em gấp đôi.”

“Cũng không hẳn là khó xử. Chỉ là thái độ có chút ngạo man. Có thể hiểu được.” Hoắc Tương cười xuề xòa. “Mẹ anh có thể không thể chấp nhận đứa con trai đáng kiêu hãnh của mình lại đãn theo một cô gái béo gia thế bình thường bằng cấp không cao về nhà.”

“Em không béo, là đầy đặn.” Tần Viễn Chu ôm thắt lưng Hoắc Tương cười nói. Hông của cô có lẽ cũng không nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể dùng từ “mượt mà” để hình dung. Chữ béo này vô duyên với cô. “Anh yêu ở yêu tinh như em là dáng người mượt mà này.”

“Yêu bao nhiêu?” Hoắc Tương cắn môi, cười liếc nhìn Tần Viễn Chu.

“Hận không thể chết ở trong lòng em.” Tần Viễn Chu cắn môi Hoắc Tương, giọng khàn khàn nói.

“Không được. Mẹ anh sẽ hận em đến chết.” Hoắc Tương cười lui ra phía sau, kéo chăn buộc mình lại.

Tần Viễn Chu nhíu mi, nghênh đón nụ cười khiêu khích của Hoắc Tương, bá đao xông đến:”Là anh muốn yêu em, em nghĩ đến mẹ anh làm gì?”

Nói xong, dục vọng lần thứ hai lại bùng lên trong anh………..

Mặt Tề Mẫn Mẫn ở dưới sự che chở của Hoắc Trì Viễn, chỉ có một chút da bị lột, vài ngày sau liền tốt lên.

Rất nhanh đến cuộc thi.

Mà Hoắc Trì Viễn còn khẩn trương hơn Tề Mẫn Mẫn, tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô, tự mình lái xe đưa đón cô. Tề Mẫn Mẫn cười khen ngợi anh là người chồng hoàn hảo.

Sáng thứ sáu, Hoắc Trì Viễn vẫn dậy sớm xuống bếp làm một bữa sáng phong phú cho cô như cũ, nhìn chằm chằm cô ăn đến no, mới đưa cô đi học: “Nha đầu, hôm nay anh có xã giao, không thể tới đón em.”

Nhìn thấy xin lỗi trong mắt anh, Tề Mẫn Mẫn cười vỗ mặt anh: “Không sao, anh cứ làm việc đi. Vừa lúc em có thể đi cùng Giai Tuệ ra ngoài thả lỏng một chút.

Hoắc Trì Viễn hôn lên môi cô, mới cho cô xuống xe.

Rốt cuộc cũng thi xong, Tề Mẫn Mẫn đi ra ngoài, trên mặt mang theo thần thái tự tin.

“Không tồi chứ?” Ninh Hạo từ phòng thi đối diện đi đến, nhìn thấy tươi cười trên mặt cô, liền quan tâm hỏi han.

“Còn có thể. Chỉ có mấy câu sau không nắm chắc lắm.” Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu.

“Tin cậu.” Ninh hạo cổ vũ cười.

“Mình cũng tin cậu.” Tề Mẫn Mẫn cười nói: “Toàn bộ đệ nhất chắc lại là của cậu.”