Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1563



Chương 1563

“Tưởng bị em bạo một lần, cũng khiến anh thỏa mãn/” Hoắc Trì Viễn đáng tiếc, dùng sức thở dài.

Tề Mẫn Mẫn thấy quần của anh sắp rơi xuống, anh chóng giúp anh: “Chú, tuy đây là nhà mình nhưng vẫn có người giúp việc và bảo vệ, đi hết không tốt!”

Hoắc Trì Viễn chống hai tay lên sô pha đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, đi nhanh lên lầu.

“Anh làm gì thế?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói.

“Trở về phòng cho em xem.” Hoắc Trì Viễn phúc hắc nói.

“Anh Mặc, có người mặt dày như anh không?” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng đỏ hai gò má.

“Anh thích dáng vẻ khẩu thị tâm phi này của em.” Hoắc Trì Viễn đá văng cửa, vào phòng liền đặt cô lên cánh cửa, nhiệt tình hôn.

Một chiếc quần đen Armani bị người ta coi như giẻ lau đá sang một bên, sau đó là nút áo sơ mi rụng lả tả, váy công chúa GUCCI bị xé nát, Victoria’s Secret….

“Là anh muốn… sao lại… có cả em?” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng kháng nghị.

“Cùng nhau mới công bằng.” Cố Nhiễm nâng người cô lên, tà tà cười nói.

Tề Mẫn Mẫn dùng sức nắm lấy bả vai của anh, hòa vào cùng một chỗ….

Vương Giai Tuệ ngồi trên ghế sô pha dựa vào đùi Hoắc Nhiên, trong tay cầm quyển sách, nghiêm túc nhìn.

Hoắc Nhiên bất mãn vì bị “bỏ rơi”, liền đưa tay nghịch tóc cô.

“Đừng nhúc nhích!” Vương Giai Tuệ vươn người tránh tay của Hoắc Nhiên, bất mãn kháng nghị. “Em còn chưa xem xong.”

“Là anh quan trọng hay sách vở quan trọng?” Hoắc Nhiên bất mãn bĩu môi.

Anh đến đây hơn một tiếng rồi, Vương Giai Tuệ cũng xem sách hơn một tiếng, thế nhưng ngẩng đầu nhìn anh liếc mắt một cái cũng không làm.

Có phải cô không thương anh nữa không?

“Bác sĩ Mông Cổ, không nên hỏi những vấn đề ngây thơ như vậy! OK?” Vương Giai Tuệ không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.

Anh làm sao có thể mang ra so sánh với sách giáo khoa!

“Mùi vị khổ sở vì bị em ‘bỏ rơi’”. Hoắc Nhiên u oán nhìn Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ không khỏi bật cười:”Bác sĩ Mông Cổ, em sắp thi vào trường cao đẳng rồi. Xin cho em chừng mười ngày để ôn tập! Thi vào trường cao đẳng xong, thời gian hai ba tháng của em đều là của anh!”

Nghe Vương Giai Tuệ nói, Hoắc Nhiên lập tức cười thỏa mãn. Anh dùng ngón trỏ quấn quít lọn tóc của Vương Giai Tuệ, mệ hoặc cười hỏi:”Người cũng cho anh luôn chứ?”

Vương Giai Tuệ đỏ bừng mặt:”Không đứng đắn! Dẹp sang một bên đợi! Đừng có quấy rầy em ôn tập!”

“Anh mới chỉ dạy sai có 2 đề mà em đã không cần thầy giáo miễn phí này rồi.” Hoắc Nhiên điềm đạm đáng yêu than thở.

“Chỉ có hai đề sao?” Vương Giai Tuệ nhéo má Hoắc Nhiên, “Lần trước thi hóa, nhờ có ai giúp mà em được nhất lớp từ dưới lên vậy?”