Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1576



Chương 1576

“Rút cái gì mà rút?” Người đàn ông cầm đầu bất mãn trừng thuộc hạ, tại sau khi đối phương sợ tới mức lui xuống, lúc này mới quay lại đối diện với Hoắc Trì Viễn, tay rút dao găm ra hung hãn nói, “Nếu hôm nay mày không trả tiền, tao sẽ cho mày nhìn thấy máu tươi xương trắng!”

Hoắc Trì Viễn nhìn thấy bảo vệ đã chạy tới, liền nhàn nhã nhíu mày: “Xin cứ tự nhiên!”

Người đàn ông mình đầy xăm trổ thấy không thể xuống đài được, đang lúc phẫn nộ đỉnh điểm muốn đâm về phía Hoắc Trì Viễn một nhát, liền bị một đám bảo về quật cho ngã xuống đất, đoạt được dao găm trong tay. Đám thuộc hạ phía sau thấy thế liền lui lại mấy bước.

Ngay tại lúc bọn họ muốn xông ra khỏi phòng khi đó, cảnh sát liền xuất hiện tại cầu thang, vừa vặn bao vây lấy nhóm người xăm trổ.

Hoắc Trì Viễn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, tiện cười đứng dậy, đi đến bên người lão đại, châm biếm nói: “Tao đang lo không tìm thấy bọn mày, hôm nay bọn mày lại tự chui đầu vào rọ. Tao nên khen mày thông minh hay vẫn nên mắng mày ngu dốt đây?”

Người đàn ông ra sức tránh thoát, nhưng vẫn không được nên đành im lặng, quay mặt đi.

Lúc này, cảnh sát cũng đã xông tới.

“Bọn họ có thể là đồng bọn của quản lý Vương.” Hoắc Trì Viễn nói, “Tạo đơn hàng giả, vơ vét tài sản.”

“Mang đi!”

“Ai nói chúng tôi tạo hóa đơn giả?! Tôi…Tôi có chứng cớ chứng minh các người nhập nguyên liệu của chúng tôi!” Người đàn ông mình đầy hình xăm bất mãn rống to, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một loại khí thế miệng cọp gan thỏ.

“Vậy thì đến cục cảnh sát từ từ mà chứng minh đi.” Hoắc Trì Viễn ngạo mạn cười lạnh một tiếng.

Anh cũng không giống bố vợ mình, không ngoan độc nổi.

Hai viên cảnh sát tóm lấy tên xăm trổ kéo ra ngoài cửa.

“Tập đoàn Bằng Trình là một lũ lừa đảo! Có nợ không trả! Chúng mày chính là ****** kẻ lừa đảo! Dám lừa tiền của lão tử!”Người đàn ông không ngừng vùng vẫy, miệng liến thoáng lớn tiếng mắng chửi không thôi.

Sau khi cảnh sát mang theo một đám hình xăm rời đi, Hoắc Trì Viễn đạm mạc phủi bụi của đạn súng trên tây trang của anh, bình tĩnh ngồi trở lại ghế, nói: “Tiếp tục họp.”

“Hoắc tổng, chúng ta tra được có mấy dược phẩm đã phát triển theo hướng giang Tây, còn có mấy thứ ở hướng Tô Bắc, còn lại ở trong tay các đại lý.”

“Triệu hồi toàn bộ dược phẩm trong tay các đại lý. Truy ra địa điểm phát dược phẩm ở Giang Tây và Tô Bắc, tranh thủ không cho bao con nhộng chảy về phía thị trường.” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh nói.

“Được, tôi phái người đi xử lý.” Tiêu thụ viên nói xong, liền đi ra ngoài.

Hoắc Trì Viễn nhìn đối diện phòng họp, người đang mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không nâng đầu lên, trầm mê nhìn màn hình máy tính: “Tom, tra được ngân hàng Thụy Sĩ kia chưa?”

“Có chút phiền toái, chờ chút.” Đầu đối phương vẫn chưa nâng lên, tiếp tục phá giải và truy lùng.

Sợ ầm ĩ đến anh, Hoắc Trì Viễn làm động tác cấm thanh với những người khác, lẳng lặng ngồi chờ đợi kết quả.

Qua tầm 10 phút, Tom dùng sức ấn Enter một cái, cười nói: “Được rồi.”

“Là ai?” Hoắc Trì Viễn bội phục nhìn anh. Nếu không phải bọn họ đã quen nhau 10 năm, vốn anh sẽ không mời được hacker Tom mà người ta nghe tiếng đã sợ mất mật này.

“Dương Nguyệt Quyên!” Tom chắc chắn trả lời.