Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1665





Chương 1673

“Anh hiểu!” Hoắc Trì Viễn vỗ lưng cô: “Đừng khóc.”

Tề Mẫn Mẫn khóc đến ngất đi trong lòng Hoắc Trì Viễn.

Lúc mọi người cứu giúp cô, cảnh sát đã chạy đến.

“Nhất định phải tra ra nguyên nhân ba vợ của tôi chết!” Hoắc Trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, lạnh lùng nói với cảnh sát.

“Anh Hoắc yên tâm. Nếu như quả thật là giết người, chúng tôi sẽ chủ động điều tra.”

“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn ngồi chồm hổm ở cạnh ghế sofa, lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn đang hôn mê.

Vốn cho là đã giải quyết hết toàn bộ, Dương Nguyệt Quyên đã vào tù, thân phận của Tề Lạc cũng được phơi ra ngoài ánh sáng, đã bị đuổi khỏi Cố gia, không ai có thể lại làm tổn thương Tề Mẫn Mẫn. Không nghĩ tới còn có người xuống tay trên người ba vợ.

Người mặc trang phục y tá đó là ai?

“Tôi muốn xem camera.” Anh buông tay Tề Mẫn Mẫn ra, nói với cảnh sát.

“Có thể tôi quen.”

“Được, đi theo tôi.” Cảnh sát dẫn Hoắc Trì Viễn vào phòng theo dõi, mở hình ảnh ra.

Lúc Hoắc Trì Viễn nhìn thất hình ảnh đó, cau chặt mày lại: “Hình ảnh có rõ ràng không?”

“Đoạn này rõ nhất!”

Có người điều chỉnh lại hình ảnh cho anh, dừng hình, phóng to ra.

Tề Lưu Hải.

Hoắc Trì Viễn rà soát lại trí nhớ, người quen Tề Lưu Hải chỉ có Tề Lạc.

“Có thể là Tề Lạc.” Hoắc Trì Viễn chỉ vào hình ảnh người phụ nữ, lạnh lùng ra lệnh: “Điều tra nó!”

“Tề Lạc?”

“Con gái của Dương Nguyệt Quyên.”

Cái chết của Tề Bằng Trình làm cho Tề Mẫn Mẫn giống như một cái đồng hồ hỏng mất dây cót, mất hồn phách.

Hoắc Trì Viễn từ cục cảnh sát về nhà nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn vẫn ngồi ngoài cửa sổ, hai mắt mở to trống rỗng nhìn lên trời.

Anh đi tới ôm lấy Tề Mẫn Mẫn.

“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, mờ mịt nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Cảnh sát đã khám nghiệm tử thi, chứng minh ba đã bị tiêm vào người một lượng lớn insulin.” Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói.

Không thể tưởng tưởng có người lại tàn nhẫn như vậy.

“Là ai? Em muốn biết là ai?!” Tề Mẫn Mẫn túm chặt lấy áo Hoắc Trì Viễn, vẻ mặt điên cuồng.

“Còn đang điều tra.” Hoắc Trì Viễn ôm mặt Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói, “Nha đầu, ba đã đi rồi, em không thể cứ mãi thế này. Em hãy vì anh đi, anh không thể mất em được.”

“Giờ em trắng tay rồi.” Tề Mẫn Mẫn nước mắt lã chã, “Em đã trở thành cô nhi không cha không mẹ.”