Quá nhiều ngày rồi cô không ăn gì, dạ dày có thể thích ứng với sự cay độc sao?
“Em muốn ăn ma lạt thang.” Tề Mẫn Mẫn đứng lên, thật sự nói.
“Có lẽ tê cay kí.ch thích, dạ dày của co có thể muốn ăn.
“Được.” Hoắc Nhiên tiêu sái gật đầu: “Chị dâu nhỏ, trở về nếu như anh ấy đánh anh, em nhất định phải che chở cho anh.”
“Nhất định.” Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Nhiên cười đùa.
Hoắc Nhiên bắt đầu làm động tác xoay chìa khóa trong không trung, tiêu sái huýt sáo: “Anh biết có chỗ bán Ma Lạt thang không tồi. Let’s go.”
Vương Giai Tuệ lập tức kéo tay Tề Mẫn Mẫn, đi theo Hoắc Nhiên xuống lầu: “Tề Mẫn Mẫn, đi theo cậu mình có lộc ăn rồi.”
“Nói được giống như có nhiều thương cảm. Anh Hoắc Nhiên để cậu đói rồi hả?” Tề Mẫn Mẫn trêu ghẹo hỏi han.
“Bị đói không đến mức. Thế nhwung, anh ấy dùng Grandet này không tồi lắm, keo kiệt! Rõ ràng tiền bạc rất nhiều, lại mỗi ngày chạy đến nhà chúng ta xin cơm.” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên, hếch miệng nhỏ lên.
“Vợ bé nhỏ, đó là bởi vì cơm em làm rất hợp khẩu vị của anh.” Hoắc Nhiên côm lấy một cánh tay khác của Vương Giai Tuệ, không kiềm chế được cười nói.
Vương Giai Tuệ cười giận một phen: “Cắt! Có sơn trâu hải vị nào anh chưa từng nếm qua, cơm nhà rau dưa của em lại biến thành hiếm lạ rồi.”