Lại thêm nửa tiếng nữa, ngoài cửa vang lên tiếng xe.
Hoắc Trì Viễn để tài liệu xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Tề Mẫn Mẫn xuống xe đã thấy Hoắc Trì Viễn mặc bộ đồ ở nhà màu đen, lập tức đi đến nhào vào lòng anh.
“Xem ra hôm nay rất vui?” Hoắc Trì Viễn cười nhẹ, khẽ hỏi.
Tề Mẫn Mẫn gật đầu: “Khiến anh lo lắng rồi!”
“Em vui vẻ là tốt rồi!” Hoắc Trì Viễn khẽ vỗ lên mái tóc của Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc Nhiên ló đầu từ ghế lái, lớn tiếng cười nói: “Anh à, giữa trưa nay tụi em ăn Ma Lạt Thang. Nếu chị dâu nhỏ đau dạ dày thì anh nhớ phải đưa chị ấy đi khám đó. Em không phải là bác sĩ khoa nội nên không giúp được!”