Có lẽ vì vết thương của Hoắc Trì Viễn quá nặng mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc bác sĩ tới khám bệnh buổi sáng, Tề Mẫn Mẫn vội vàng hỏi đối phương: “Bác sĩ Lưu, Hoắc Trì Viễn vẫn chưa tỉnh, sẽ không có việc gì chứ?”
Bác sĩ Lưu kiểm tra cẩn thận cho Hoắc Trì Viễn xong xuôi, quay đầu nói với Tề Mẫn Mẫn: “Không có việc gì đâu. Nhịp tim và hô hấp của cậu ấy bình thường. Chỉ bị hơi chấn động não một chút thôi!”
“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn nghe thấy bác sĩ Lưu nói xong, mới thả lỏng một hơi.
Cô còn tưởng Hoắc Trì Viễn vì mất máu quá nhiều.
Bác sĩ Lưu đi rồi, cô ngồi xuống cạnh giường, cầm tay Hoắc Trì Viễn: “Hoắc Trì Viễn, anh cứ ngủ đi. Anh ngủ đủ rồi thì dậy nhìn em để em biết anh không sao cả.”
Có lẽ Hoắc Trì Viễn nghe thấy, hơi nhíu mày.
Nửa giờ sau, Tề Mẫn Mẫn không ngủ cả đêm rốt cuộc không chịu đựng thêm được nữa mà đi gặp chu công.
Khi Hoắc Trì Viễn tỉnh dậy đã thấy Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp bên giường, bàn tay to lớn của anh úp lên mặt cô. Anh cười, nhéo mũi cô, “Bé con, lau nước miếng đi!”
“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn lập tức tỉnh lại, ngồi thẳng dậy, khẩn trương nhìn Hoắc Trì Viễn.
Anh tỉnh rồi!
Quá tốt!
Bác sĩ Lưu không lừa cô!
Hoắc Trì Viễn lấy một tờ giấy ăn, lau nước mắt cho Tề Mẫn Mẫn.
Cô vì anh mà khóc sưng cả mắt sao?
“Không phải anh đã tỉnh lại, nói với em là không sao, sao còn khóc cả đêm hả?” Hoắc Trì Viễn thở dài, đau lòng hỏi.
“Ai bảo anh hôn mê bất tỉnh ngay chứ? Em còn tưởng rằng anh lại hôn mê!” Tề Mẫn Mẫn chu miệng lên, cười rơi lệ. “Em lo lắng ở bên cạnh anh cả đêm, sau khi hỏi bác sĩ Lưu xong mới yên tâm.”
“Ngốc nghếch! Anh có hôn mê hay không sao em không hỏi y tá phụ trách chứ?” Hoắc Trì Viễn xoa tóc Tề Mẫn Mẫn.
“Em quên mất!” Tề Mẫn Mẫn xấu hồ le lưỡi.
Cô chỉ nhớ Hoắc Trì Viễn bị thương, quên mất một điều là không chỉ bác sĩ biết được vết thương của Hoắc Trì Viễn có chuyển biến xấu hay không mà y tá cũng có thể biết được.
Mất công lo lắng một đêm.
“Nhóc con, nâng giường lên cho anh!” Hoắc Trì Viễn ngồi dậy, nói với Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn vội vàng giúp anh, sau đó nâng giường lên.
“Anh đói không?” Chỉnh giường xong, Tề Mẫn Mẫn kê gối vào sau lưng Hoắc Trì Viễn.
“Mấy giờ rồi?” Hoắc Trì Viễn nghe thấy Tề Mẫn Mẫn hỏi, lập tức hỏi lại.
“9 rưỡi rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Có phải em vẫn chưa ăn gì hay không?” Hoắc Trì Viễn cau mày, hỏi.
Với sự hiểu biết của anh về cô, nếu không vì chăm sóc bệnh nhân thì cô cũng chẳng bao giờ để tâm đến việc ăn uống.