Hoắc Trì Viễn ngất xỉu, tuyệt vọng ch.ảy nước mắt.
Tề Mẫn Mẫn thấy anh ngất trước mặt mình, nhìn đau đớn ấn chuông, gọi y tá đến.
Cô ngồi trên giường, đau đến ôm ngực lại.
Nhìn thấy đầu dao đâm vào ngực anh, cô bi thương, đau đớn, nhưng lại nhịn cho bản thân không được biểu hiện ra ngoài.
Cô nhất định phải khiến anh hết hy vọng.
Miễn cưỡng ở cùng một chỗ, chỉ sợ sau này sẽ không chỉ là bị thương đơn giản như thế.
Cô nhất định ly hôn.
Lúc Hoắc Trì Viễn đầy máu được nâng ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ đang cầm bánh quế socola mỗi người một miếng từ trong thang máy đi ra. Vừa thấy tình cảnh này, bánh quế trong tay hai người liền rơi xuống.
Hoắc Nhiên nhằm về phía Hoắc Trì Viễn, Vương Giai Tuệ lại vọt vào phòng bệnh.
“Tề Mẫn Mẫn, sao lại thế này?” Vương Giai Tuệ chạy đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn, nâng mặt cô lên, lo lắng hỏi han.
“Mình làm anh ấy bị thương.” Tề Mẫn Mẫn suy yếu trả lời. Ánh mắt của cô đã mất đi tiêu cực, giống như một con búp bê.
“Mình nhìn thấy rồi, mình hỏi là vì sao, cậu thương anh ấy như thế.” Vương Giai Tuệ khó hiểu nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc Trì Viễn tỉnh lại xong, vẫn nằm trên giường bệnh mím môi, hai mắt nhìn vô định.
“Anh, “ Hoắc Nhiên lo lắng gọi anh, “Muốn nói gì với em sao? Em là một người lắng nghe rất có tâm.”
“Chú gọi luật sư Phương đến giúp anh.” Hoắc Trì Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.
“Luật sư Phương?” Hoắc Nhiên lặng đi một chút, “Thưa ông làm-việc-điên-cuồng, anh vừa mới dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan, giờ lại lập tức muốn làm việc? Đừng có liều mạng như vậy chứ?”
“Anh muốn làm thủ tục ly hôn.” Hoắc Trì Viễn đạm mạc trả lời.
“Thủ tục ly hôn?” Hoắc Nhiên hoảng sợ.
Anh cả yêu Tề Mẫn Mẫn như vậy, sao có thể đồng ý ly hôn?
“Phải, ly hôn!” Hoắc Trì Viễn thản nhiên lên tiếng.
“Vì sao? Anh thực sự để chị dâu nhỏ đi sao? Anh có thể từ bỏ sao?” Hoắc Nhiên lo lắng nhìn anh cả.
Anh ấy có thể thấy được sự tiêu điều trong mắt mình không.
Chẳng lẽ anh cả thực sự muốn buông tay?
“Đây là cô ấy muốn. Anh chiều cô ấy.” Hoắc Trì Viễn nói xong, hai hàng nước mắt trượt xuống.
Nhìn anh cả lặng lẽ rơi lệ, Hoắc Nhiên cũng cảm thấy buồn bã rơi lệ.
Có lẽ anh cả và chị dâu nhỏ thực sự là một đôi nghiệt duyên, bọn ho ở bên nhau chỉ toàn làm tổn thương lẫn nhau.
“Được. Em giúp anh liên lạc với luật sư Phương.” Hoắc Nhiên nói xong, liền đi ra ngoài gọi điện thoại.