Lúc anh không trở lại, nghĩ rất nhớ anh, anh trở lại, lại bị làm cho tức chết rồi.
Cô vĩnh viễn không đấu lại được một người chết!
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng ngồi ở trong xe, im lặng nhìn Tề Mẫn Mẫn cố chấp, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng.
Thời gian từng giây trôi qua, hai người đọ sức, người nào cũng không chịu yếu thế.
Hoắc Trì Viễn không kiên nhẫn nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian anh hẹn với bọn Lưu công đến rồi. Anh không thể để cho một đống người chờ mình.
Anh dùng lực mở cửa xe, bước đến bên người Tề Mẫn Mẫn, ngay lúc cô đang muốn chạy trốn liền túm chặt lấy cánh tay của cô, cường hãn kéo đến bên cạnh Maybach, sau đó mở cửa ghế phụ, cứng rắn nhét cô vào bên trong.
“Tôi không muốn ngồi xe của anh!” Tề Mẫn Mẫn muốn nhảy ra xa, nhưng là cửa xe lại bị Hoắc Trì Viễn dùng lực đóng lại. Cô đập vào cửa kính xe, không cam lòng nói: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe!”
“Có tin tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tập đoàn Bằng Trình sẽ phá sản không?” Hoắc Trì Viễn uy hiếp khom người nhìn cô.
Tề Mẫn Mẫn lập tức giống như bóng bay xì hơi, tuy không cam lòng cũng không dám phản kháng tiếp. Cô cuộn tròn người ngồi trên xe, đầu cúi xuống rất thấp, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn mũi giày.
Cô ở trước mặt anh vĩnh viễn ở thế yếu, bởi vì cô là người có tội. Anh hận ba thế nào, hay yêu Y Nhiên thế nào đều vô cùng sâu đậm.
Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt ngồi vào chỗ tay lái, lập tức khởi động động cơ, lái xe đi.
Dọc theo đường đi, Tề Mẫn Mẫn đều không nói chuyện với anh, khi thì cúi đầu cắn ngón tay, bên trong trái tim đều đã lạnh giá chỉ nhìn ra cửa sổ.
Xe dừng ở trước cửa trường học, Tề Mẫn Mẫn lập tức cầm lấy túi sách nhảy xuống xe rồi chạy về phòng học.
Hoắc Trì Viễn dùng lực nắm chặt tay thành quả đấm, năm đốt ngón tay trở nên trắng bệch vì cảm xúc không khống chế được.
Rõ ràng anh rất nhớ cô, lại cố gắng tỏ ra lạnh lùng như không có gì cả.
Cả buổi sáng, anh đều không yên, ngay lúc thảo luận với bọn Lưu công vấn đề kỹ thuật mấu chốt cũng có lúc thất thần.
…
Tề Mẫn Mẫn vô lực gục đầu xuống bàn, dùng bút vẽ linh tinh lên giấy, đợi cho đến khi cô ý thức được mình toàn viết hai chữ “Hoắc Trì Viễn”, thì lập tức bừng tỉnh dựng thẳng người, vò giấy thành một cục.
“Tề Mẫn Mẫn, sao thế?”
Ninh Hạo quan sát Tề Mẫn Mẫn nãy giờ rốt cục không nhịn được mở miệng, cô viết xuống toàn là tên của Hoắc Trì Viễn, lại vò thành một cục, giống như không phải là biểu hiện thích.
Cô xảy ra chuyện gì với Hoắc Trì Viễn sao?
Tề Mẫn Mẫn lộ ra một vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc, nói với Ninh Hạo: “Không sao.”
Lúc này, Hạ Minh đi qua bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, đột nhiên mắt sắc nhìn thấy sau gáy cô có một dấu hôn rõ ràng. Cô lập tức nói móc: “Tề Mẫn Mẫn, ai làm cổ cậu bị thương thế? Cũng rõ quá đi!”
“Mình không xen vào được, chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, làm học sinh thì cuộc sống sinh hoạt cá nhân cần thuần khiết một chút. Mang theo một viên ô mai lớn như thế tới trường, cậu muốn làm hư hỏng những bạn khác sao?” Hạ Minh chanh chua nói.