Ngoài bệnh viện, có một người đàn ông da đen đang đứng bên cạnh chiếc taxi, vừa thấy cô, lập tức chạy nhanh tới.
“Tề Mẫn Mẫn, anh họ đã tới chậm!” Trác Liệt ôm cô vào trong ngực, đau lòng nói.
“Dẫn em đi, nhanh lên!” Tề Mẫn Mẫn tái nhợt mặt nói.
Cô không muốn để cho Hoắc Trì Viễn phát hiện, cũng không muốn để Giai Tuệ thấy được.
Cô không thể bảo vệ lời hứa với Giai Tuệ, vì cô không muốn để Hoắc Trì Viễn biết chỗ ở của cô.
Cô muốn một mình yên lặng một chút.
“Được.” Trác Liệt nắm tay cô, đưa cô về phía xe taxi.
Ngồi trên xe, Tề Mẫn Mẫn suy yếu tựa lưng vào ghế ngồi.
“Em nên ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày.” Nhìn thấy cô mệt mỏi, Trác LIệt đau lòng không ngừng.
“Em không muốn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn. Mỗi lần nhìn anh ấy đều thấy đau lòng.” Tề Mẫn Mẫn chan chứa nước mắt trả lời.
“Thương cảm…” Trác lIệt đặt Tề Mẫn Mẫn dựa đầu vào vai mình, che chở nói: “Đừng sợ, có anh họ ở đây, anh họ sẽ không để người ta lại thương tổn đến em.”
“Cảm ơn anh!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, không thể khống chế được chảy nư.ớc mắt.
“Nói gì mà nói càn, chúng ta là người thân!” Trác LIệt thô thanh nói.
“Uhm.” Tề Mẫn Mẫn cảm động nghẹn ngào: “May quá, em còn có anh.”
“Ba mẹ nghe đến chuyện của em, gấp đến độ giục anh tới nhanh. Anh hứa sẽ mang em không thiếu một sợi lông về, bọn họ mới yên tâm chờ ở nhà.”
“Đưng để bọn họ lo lắng, nói cho bọn họ biết em vẫn tốt.”
Tề Mẫn Mẫn mất tích.
Hoắc Trì Viễn căng thẳng đến độ muốn giậm chân.
Anh không màn đau đớn, lái xe điên cuồng tìm kiếm cả ngày.
Nhà cũng chưa về, các học sinh đều nói chưa từng gặp cô, ngay cả Ninh Hạo bên kia cũng nói không có tin tức gì của Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc Trì Viễn đứng bên bờ sông, nhìn sóng nước cuồn cuộn, hận không thể nhảy xuống.
Nếu nhảy xuống có thể tìm thấy Tề Mẫn Mẫn, anh nhất định sẽ nhảy xuống không chút do dự.
“Nha đầu, rốt cuộc em ở đâu?” Hoắc Trì Viễn ảo não vò đầu.
Đột nhiên, có một chỗ xuất hiện trong đầu anh.
Một nơi liên quan đến cô ngoài A thị, thì chỉ còn chỗ đó. Nơi mà không có sóng điện thoại, cũng chỉ có nơi đó.
Anh lập tức gọi cho Lynda, nhờ cô mua vé máy bay cho mình.
Chẳng quan tâm thu thập hành lý, anh cầm chứng minh thư chạy như bay về phía sân bay.
Nha đầu, em nhất định phải thật khỏe mạnh, ở Hắc Hà chờ anh!