Chương 1741 Khi Hoắc Nhiên dùng bao nhiêu tư thế yêu Vương Giai Tuệ vài lần sau, trong lòng cô chỉ biết bất mãn rủa đúng một câu này. Tề Mẫn Mẫn ngồi trên sườn núi, vừa nhìn thành phố A, vừa thì thào tự nói: “Ông ngoại, cháu ly hôn rồi.” “Nhất định là ông đang trách cháu không biết phân biệt đi? Hoắc Trì Viễn là người cháu rể mà ông vừa ý.” “Nhưng cháu không thể yêu anh ấy.” “Chúng cháu ở bên nhau, chỉ biết có thương tổn.” Tề Mẫn Mẫn dùng sức hít mũi, cố nén nước mắt, ngẩng đầu lên, cười nhìn bầu trời, nước mắt cứ không cách nào chảy ngừng được. Cô không phải là không yêu, mà là không thể yêu. Cô hại chết người thân của mình, chỉ còn mỗi Hoắc Trì Viễn. Dù cho hận anh hại chết baby, cô cũng không thể ngừng yêu anh, không cách nào nhìn anh bị mình khắc chết. Vẫn ở thành phố A, cô sẽ điên mất. Cho nên côi gọi điện cho Trác Liệt, nhờ anh đưa cô đi. Nếu không có Trác Liệt, cô không có đồng nào trong ngừoi thì không thể đi ra khỏi thành phố A. Từ thành phố A đến đây, trên người cô chỉ có một thứ duy nhất đáng giá: nhẫn kết hôn. Cô bỏ qua hết tất cả, chính là chỉ không muốn giữ lại nhẫn kết hôn. Đó là kỷ niệm của cuộc hôn nhân này. Là thứ duy nhất để cô nhớ đến Hoắc Trì Viễn. Đúng thế, cô nhớ anh. Cuộc hôn nhân này lamf cho cô mất hết tất cả, cô lại vẫn nhớ đến anh. Cô không muốn yêu hèn mọn như thế, nhưg không có cách nào khống chế trái tim của mình. Nếu như khống chế được, thì đã không gọi là tình yêu. Tình yêu và cả sự hận thù của cô đều dành cho anh. Trác Liệt đi lên núi, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, liền cười lớn tiếng gọi: “Tề Mẫn Mẫn, anh đoán là thể nào em cung đến đây nhìn ông ngoại.” “Sau khi ông ngoại chết, em vẫn chưa quay lại.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu liếc mắt nhìn nấm mộ của ông, sầu não nói. Sau khi ông chết, cô còn có ba và Hoắc Trì Viễn. Hiện giờ, cô không có gì cả. Đột nhiên hai mắt lại đẫm lệ sương mù. Trác Liệt nhìn thấy, lại tiến lên ôm lấy cô: “Đừng đau khổ. Chúng ta cũng là người nhà của em.” Tề Mẫn Mẫn gật đầu. Người nhà.