Ở đầu bên kia, Hoắc Trì Viễn đột nhiên khẩn trương trở lai: “Có phải có tin tức của Tề Mẫn Mẫn hay không?”
“Thông minh như vậy làm chi?” Hoắc Nhiên sờ sờ cái mũi, bất mãn lầm bầm lầu bầu.
Ở đầu dây bên kia đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại bị rơi xuống đất.
Hoắc Nhiên bịt lấy tai nghe điện thoại, cười to.
Đây là anh trai vốn lạnh lùng bình tĩnh của anh a!
Chỉ cần gặp phải Tề Mẫn Mẫn, anh ấy liền mất khống chế.
“Nói mau!” Hoắc Trì Viễn thiếu kiên nhẫn rống to.
“Chị dâu vừa cùng Tiểu Tuệ liên lạc qua QQ. Cô ấy nói cô ấy đang ở tại thành phố B, anh nên tìm người điều tra địa chỉ IP, xác thực một phen đi.” Hoắc Nhiên nói xong, liền cúp điện thoại.
Một giờ sau, Hoắc Trì Viễn có được địa chỉ IP tài khoản QQ của Tề Mẫn Mẫn.
“Qủa nhiên là ở thành phố B!” Hoắc Trì Viễn kích động đến hai tay run rẩy.
Anh lập tức nói với Lynda: “Tôi muốn đi thành phố B. Cô và TRịnh Húc trông coi công ty cho tôi, có việc gấp thì tìm tôi.”
Nói xong, anh lại cầm chìa khóa xe chạy đi.
Lynda lộ ra nụ cười vui mừng.
“Tề Mẫn Mẫn, em nên nguôi giận đi? Người đàn ông này vì em mà ngày càng gầy yếu, cuộc sống hàng ngày chịu đủ hành hạ rồi.”
….
Hoắc Trì Viễn nhìn lại địa chỉ trên tay.
Là nơi này đi?
Tề Mẫn Mẫn ở đây?
Tề Mẫn Mẫn ôm ổ bánh mì vừa mua trở lại chỗ ở cùng với Trác Liệt, đang muốn lên lầu, liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
“Hoắc Trì Viễn?”
Cô túm chặt lấy Trác Liệt, làm động tác im lặng với anh.
Trác Liệt nhìn lại, quả nhiên thấy một người mà cô không muốn gặp.
Nhanh như vậy đã đuổi tới?
Hoắc Trì Viễn, thủ đoạn gì cũng có thể.
Thế nhưng, cũng không khó tưởng tượng, lấy thân phận và địa vị của anh, muốn tra được nơi ở của Tề Mẫn Mẫn, không khó.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn xoay người, quay đầu nhìn về phía đường.
Tề Mẫn Mẫn lập tức kéo Trác Liệt trốn đi.
“Vẫn còn trốn cậu ấy sao?” Trác Liệt thật sự nhìn cô.