“Trác Liệt là anh họ của vợ tôi, anh đừng hiểu lầm.” Hoắc Trì Viễn vội vàng giải thích.
“Thì ra là thế.” Người hàng xóm lau mồ hôi, “Làm tôi giật mình.”
“Xin hỏi bao giờ thì bọn họ trở về?” Hoắc Trì Viễn lập tức khí phách truy vấn.
“Nếu không tăng ca, chắc một lúc nữa sẽ về. Nếu không về, chắc là đi quán bar.”
“Cám ơn.” Hoắc Trì Viễn khom người nói cảm ơn.
Tuy rằng không gặp được Tề Mẫn Mẫn, nhưng có thể xác thực được tin tức của Tề Mẫn Mẫn, anh cũng thấy hài lòng.
Không ngờ cô lại ở cạnh Trác Liệt.
Xem ra ở Hắc Hà Trác Liệt đã lừa anh.
Tề Mẫn Mẫn lúc đó hẳn đã ở trong phòng?
Thảo nào anh vẫn luôn có cảm giác Tề Mẫn Mẫn đang ở rất gần.
Đó không phải là ảo giác mà là trực giác!
Trực giác của anh không hề sai.
Tề Mẫn Mẫn nhất định ở đó.
Nhưng cô không muốn gặp anh.
Anh vừa bị thương,tim lại đau nhói.
Một dao kia không thể đâm chết anh, nhưng lại để lại cho anh một vết sẹo rất nhức nhối.
Anh lấy giấy bút ra, viết một tờ giấy, nhét qua khe cửa, cô đơn xoay người xuống lầu.
Tề Mẫn Mẫn không chịu thấy anh, anh thoả mãn cô.
Anh cho cô thời gian tự bình phục lại.
Chờ đến lúc cô không còn hận anh, anh sẽ đến tìm cô.
Tề Mẫn Mẫn ở cùng Trác Liệt trong nhà nghỉ nhỏ hai ngày, cũng không dám ở lâu.
Đến ngày thứ ba, lúc Trác Liệt khó xử đào túi, Tề Mẫn Mẫn mới ý thức được tiền của anh họ đã hết.
Cô lập tức lôi anh đi, bá đạo nói: “Anh họ, chúng ta về nhà đi!”
“Em không sợ gặp Côs Mạc à.” Trác Liệt lo lắng nhìn cô.
Anh vô năng, không thể để cô ở đến lúc cần rời đi.
Anh có chút hối hận trước đây không để dành nhiều tiền.
Tiến đến lúc sử dụng lại không có.
“Không sợ. Băng đến đem chặn, nước tới đất ngăn. Em cũng không thể trôns anh ấy cả đời.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Anh họ giúp em.” Trác Liệt thương tiếc nói.
“Hai người ngồi xe buýt công cộng trở lại, đang muốn mở của, liền nghe được cửa phòng đối diện mở.
“Trác Liệt, hai ngày này anh đi đâu thế? Chồng của em họ anh hôm trước tới tìm đấy.”
“Hai ngày này tôi đi leo ũi. Đến điên rồi, nên quên điện thoại ở nhà, chồng của em gái tôi không nói gì chứ?” Trác Liệt vội vàng ra vẻ như không có việc gì hỏi.
“Nhất đinhj là anh ấy không gọi được cho nên rất lo lắng. Anh ấy cũng không nói gì. Anh nên nhanh gọi lại cho anh ấy đi.”