Anh không có điên cuồng tìm kiếm Tề Mẫn Mẫn ở khắp nơi nữa, một ngày 24 giờ thì có đến 20 giờ ở công ty chờ đợi.
Nhìn thấy anh như vậy, Lynda cùng Trịnh Húc vô cùng sầu lo.
“Đây là không có cơ hội a.” Lynda thở dài.
“Con gái khi giận dỗi như biến thành con nít, nào có dễ dỗ dành như vậy? Hoắc tổng nên kiên nhẫn một chút.” Trịnh Húc nhàn nhạt nói.
“Nói như anh có vẻ rất có kinh nghiệm vậy. Là em không dễ dỗ hay là người bạn gái cũ của anh không dễ dỗ? Thành thật trả lời!” Lynda túm chặt cà- vạt của Trịnh Húc, bá đạo chất vấn.
“Đều không dễ dỗ.” Trịnh Húc cười đáp.
Nghe được câu trả lời của anh, Lynda trừng đôi mắt đẹp: “Anh lặp lại lần nữa!”
“Đùa em thôi.” Trịnh Húc cúi đầu cười, “Em hiền lành như vậy, nào cơ hội để cho anh dỗ?”
“Vậy bạn gái trước kia?” Lynda ăn vạ hỏi.
“Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng dỗ dành cô ấy lần nào cả. Cho nên anh cũng không biết.” Trịnh Húc thành thật trả lời.
“Thật sự?” Lynda làm nũng ôm cổ Trịnh Húc.
“Anh có thể thề.” Trịnh Húc giơ tay lên, thành khẩn nói.
“Tin anh!” Lynda giống như chim nhỏ nép vào trong lòng Trịnh Húc, cầm lấy tay anh đặt lên bụng mình, “Baby vừa mới đạp em rồi. Anh sờ thử.”
Trịnh Húc lập tức ngồi xổm người xuống, dán lỗ tai lên bụng cô: ” Anh giống như nghe thấy bé con ở bên trong đang đánh quyền.”
Lynda bị Trịnh Húc đùa cho cười khách khách không ngừng.
Cô hạnh phúc như vậy, thật sự rất mong Tề Mẫn Mẫn cũng được hạnh phúc như cô.
…
Hoắc Trì Viễn về đến nhà, liền tháo cà- vạt, ngồi lên ghế sofa, tay cầm bình rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly Whisky.
Từ sau khi Tề Mẫn Mẫn rời đi, anh chỉ có thể dựa vào cồn để làm mất đi cảm giác của mình, chỉ có như thế anh mới không cảm thấy thống khổ nữa.
Say, đầu mới thôi suy nghĩ.
Vương Giai Tuệ cùng Hoắc Nhiên đi lên lâu, liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.
“Anh cả lại uống rượu.” Vương Giai Tuệ thở dài.
Dì Lưu ở bên cạnh lo lắng nói: “Không biết lo lắng cho bản thân mình, Giai Tuệ tiểu thư, hai người giúp tôi khuyên nhủ Cố tiên sinh được không? Nếu cậu ấy còn say rượu như vậy, dạ dày nhất định sẽ hỏng.”
“Cháu biết. Dì đi xuống đi.” Hoắc Nhiên gật đầu với quản gia, sau đó liền đẩy cửa phòng.
Chỉ thấy Hoắc Trì Viễn nửa nằm trên đất, đầu tựa vào ở trên ghế sofa, áo sơmi cởi bớt hai cúc, người nghiêng ngả sang một bên, thật giống như tên ăn mày nghèo túng, hoàn toàn không còn bộ dáng oai phong như ngày nào.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh xác định đây là anh cả?” Vương Giai Tuệ nháy đôi mắt to, nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Nhiên.
“Xác định.” Hoắc Nhiên cũng không biết làm thế nào đành nhún vai.