Tề Mẫn Mẫn lau mạnh nước mắt trên mặt, quở trách bản thân:”Ngu ngốc, ăn cái bánh ngọt cũng nghẹn!”
Cô còn sợ không có người yêu sao?
Tại sao yêu lại khó khăn như vậy?
Sau khi uống một ngụm cà phê to, cô dùng sức vỗ ngực.
Không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy bản mặt kia của Hoắc Trì Viễn, cô liền lấy sách giáo khoa ra làm bài tập. Lúc dùng IPAD tra cứu tài liệu thì thấy QQ sáng lên, có tin nhắn của Hoắc Trì Viễn. Có nên mở ra xem không? Tề Mẫn Mẫn do dự nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được, ngón tay vuốt một cái, mở tin nhắn ra.
“Vì sao không về nhà?”
“Vẫn còn tức giận sao?”
“Nói cho anh biết em đang ở đâu?
“Chết tiệt! Trả lời tôi!”
“Nha đầu, nói cho anh biết em ở đâu. Anh đón em về nhà!’’ …… Có mấy chục tin nhắn của Hoắc Trì Viễn, tất cả đều hỏi cô đang ở đâu.
Tề Mẫn Mẫn đóng của sổ QQ lại, không muốn trả lời Hoắc Trì Viễn.
Anh cho cô một cái tát sau lại muốn cho cô một viên kẹo ngọt?
Cô cũng không phải người không có khí phách như vậy!
Làm xong bài tập, cô ngáp một cái, liền gục xuống bàn ngủ.
Trong mơ, Hoắc Trì Viễn bởi vì cô xông phải rạp chiếu phim gia đình hủy hết tư liệu phim và truyền hình mà hung hăng đánh cô. Cô tủi thân nói to “Tôi muốn ly hôn.”
Khi anh đứng ở trước mặt Tề Mẫn Mẫn đâ thấy trên mặt cô đầy nước mắt thì lộ ra vẻ mặt đau lòng. Anh cởi áo khoác khoác cho cô rồi đỡ cô đứng lên, đeo cặp sách lên lưng, ôm lấy cô ngồi vào ghế sau, cẩn thận giống như đang nâng đồ sứ quý giá.
Lái xe ngồi trên ghế lái phụ nhìn thấy Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn ra ngoài, lập tức xuống xe, cung kính mở cửa xe giúp bọn họ lên xe.
Hoắc Trì Viễn cẩn thận ôm Tề Mẫn Mẫn lên xe, sợ làm cho cô tỉnh.
Tài xế nhanh chóng khởi động xe chạy đi thuần thục chuyển động tay lái chạy về phía trước.