Ngoài việc thuận theo tự nhiên, cô còn có thể thế nào? Tưởng Y Nhiên ở trong lòng Hoắc Trì Viễn, cô đuổi mãi cũng không đi.
“Ngày quốc khánh định đi chơi đâu chưa?” Đột nhiên Ninh Hạo quan tâm hỏi han.
“Có thể đến chơi với ba, ông ấy xuất viện, mình định dẫn ông ấy đi Hải Nam chơi vài ngày.” Tề Mẫn Mẫn thật sự trả lời.
Kế hoạch này cô đã suy nghĩ mất một ngày.
Cô và Hoắc Trì Viễn cứ giằng co nhau như vậy khiến cả hai đều rất khó chịu, cô không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy dáng vẻ si tình nhớ nhung Tưởng Y Nhiên của Hoắc Trì Viễn, không muốn để chính mình bị thương chồng chất.
“Khéo vậy? Mình và anh họ cũng định đi Hải Nam, hay là cùng đi?” Ninh Hạo nhàn nhạt cười nói.
“Mình còn chưa đặt vé máy bay và khách sạn.”
“Vừa lúc cùng đặt.” Ninh Hạo có chút hưng phấn. Nếu Tề Mẫn Mẫn đồng ý, anh có thể cùng cô vui chơi bảy ngày.
“Chờ mình về hỏi ba đã.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Trước khi tan học, Tề Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của Hoắc Trì Viễn.
“Nha đầu, anh bảo lái xe đến đón em, một lát nữa có hoạt động, em tham gia cùng anh.” Âm thanh của anh vẫn lạnh lùng như cũ, giống như đang giao việc cho cấp dưới, chỉ như thế thôi.
“Hoạt động gì? Có thể không đi được không?” Tề Mẫn Mẫn nhíu mày. Cô chưa từng tham gia vào công việc của Hoắc Trì Viễn, sợ ứng phó không nổi.
“Mới vừa nhận được điện thoại của Lynda, nói bộ phận WS đã phê chuẩn sản phẩm của chúng ta để vào danh sách bảo hiểm y tế, cho nên mời nhân viên của công ty cùng đi Shangrila chúc mừng.” Hoắc Trì Viễn giải thích tường tận.
“Tôi không biết bọn họ, có thể rất ngại.” Tề Mẫn Mẫn khó xử cắn môi.
“Những người quản lý của ngày này chỉ sợ sẽ trút cho anh uống nhiều rượu, nha đầu, em giúp anh che chắn một chút.” Âm thanh của anh có chút dịu dàng, cũng có chút thật cẩn thận.
“Không ngờ tôi chỉ là một lá chắn cho anh khỏi bị uống rượu, không đi! Đêm nay tôi về nhà với ba!”
Nói xong, Tề Mẫn Mẫn cúp điện thoại.
Hoắc Trì Viễn ngây ngốc nhìn di động. Bị phụ nữ từ chối, lại vẫn vô cùng để ý người phụ nữ đó, điểm này thật sự làm cho anh không cách nào tiếp nhận được.
Lại gọi lại, lại bị thông báo là đối phương đã tắt máy.
Hoắc Trì Viễn ném điện thoại lên bàn trên mặt che kín khói mù.
Tề Mẫn Mẫn đang một bên chơi điện tử một bên chờ xe bus, đột nhiên chiếc Maybach quen thuộc đỗ lại trước mặt mình. Cô cố tình không để ý đến sự xuất hiện của Hoắc Trì Viễn, xoay mặt đi nhìn hướng khác, tiếp tục chơi trò chơi.
“Lên xe!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng ra lệnh.
“Không cùng đường!” Tề Mẫn Mẫn đầu cũng không ngẩng lên,trực tiếp cự tuyệt Hoắc Trì Viễn.
“Đừng để cho tôi phải động thủ!” Hoắc Trì Viễn giận tái mặt, gầm nhe.
“Giữa đường lớn, chẳng lẽ anh dám động tay động chân?” Tề Mẫn Mẫn xoay người, liếc nhìn Hoắc Trì Viễn khiêu khích.