Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 197



Chương 198

Cô đi đến phòng thay quần áo, mở tủ ra, tự chọn cho mình một chiếc quần lụa mỏng màu đen, lại chọn một đôi xăng đan sọc đen trắng. Thay quần áo xong xuôi, cô đứng trước một loạt áo sơ mi và áo vest, nghiêm túc chọn ra một bộ âu phục hiệu Armani, giúp anh chọn một chiếc cà vạt phù hợp với áo sơ mi, rồi ôm quần áo đi ra ngoài.

Hoắc Trì Viễn vừa cúp điện thoại thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn ôm quần áo đi ra.

“Chú, em đã chọn quần áo phù hợp với anh rồi, mau mặc vào cho em xem có đẹp trai không!” Tề Mẫn Mẫn cười cầm quần áo để lên giường, kéo Hoắc Trì Viễn qua.

Trong tim Hoắc Trì Viễn tràn ngập ngọt ngào dịu dàng. Anh tiến lên ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, hôn lên trán cô:”Anh tin tưởng thẩm mỹ của em!”

Hoắc Trì Viễn thay âu phục xong, Tề Mẫn Mẫn chủ động giúp anh thắt cà vạt:”Chú, anh thật cao!”

Nghe thấy Tề Mẫn Mẫn hờn dỗi, Hoắc Trì Viễn lập tức khuỵu gối xuống cho gần bằng cô.

Tề Mẫn Mẫn thắt cà vạt cho anh xong rồi, liền nhảy lên người anh:”Chú, anh thật đẹp trai!”

Hoắc Trì Viễn ôm cô, trên mặt nở nụ cười đầy hạnh phúc.

Lynda bị một chồng tư liệu lắc lư trước mặt, kiêu ngạo nói: “Thư ký Lý, mấy ngày này cô đều câu dẫn Cố tổng sao? Chỉnh lý tư liệu cho tốt thành như thế, tôi cũng thấy dọa người thay cô.”

Nhìn thấy Lynda nổi giận, có hai người thư ký chụm đầu thì thầm.

“Lynda đây là nghe được hôm qua Tiểu Lý cố ý mời Hoắc tổng khiêu vũ hả?”

“Nếu không thì làm sao cô ta lại tự dưng tra ra chuyện Tiểu lý?”

Lúc Lynda còn muốn tiếp tục phát hỏa, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn đi ra khỏi thang máy. Cô lập tức chạy ra khỏi phòng thư ký, cười đi tới nghênh đón. Tuy trong lòng cực kỳ ghen tỵ với Tề Mẫn Mẫn, nhưng trên mặt cô cũng không để lộ ra: “Hoắc tổng, tôi đã về! Chuyện của thành phố B đã sắp xếp xong xuôi.”

“Cô và TRịnh Húc cùng lập công cho công ty. Sẽ tăng lương cho hai nguwoif.” Hoắc Trì Viễn vừa lòng nói: “Đúng rồi, gọi Trịnh Húc đến đây.”

“Được.” Lynda cười gật đầu. Xoay người, cô khiêu khích nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn. Đối với Hoắc Trì Viễn mà nói, cô không phải là một thư ký nhỏ không quan trọng gì, mà là trợ thủ đắc lực của anh. Vợ có thể thay đổi, cô thì không.

Tề Mẫn Mẫn nhìn bộ váy màu xanh ngọc khóa lại hai chân thon dài và cặp mông đầy đặn của Lynda, không cảm xúc bĩu môi. Người phụ nữ này đi làm đều mặc như vậy sao? Váy ngắn đến nổi không che được rồi. Cô đây là hận không thể để cho cả thế giới biết được dáng người mình đẹp thế nào sao, hay chỉ vì câu dẫn Hoắc Trì Viễn?

Hoắc Trì Viễn không để ý đến cảm xúc của Tề Mẫn Mẫn, kéo cô vào trong văn phòng.

“Hoắc tổng và Hoắc phu nhân đây là đôi tình nhân sao?”

“Đẹp đôi quá…”

“Thật sự là trai tài gái sắc.”

“Các người chú ý tới ánh mắt Hoắc tổng nhìn vợ mình không? Dịu dàng giống như có thể chảy nước ra, anh còn chưa từng nhìn ánh mắt như thế với Lynda.”

“Đừng để cô ta nghe được, nhanh làm việc đi.”

….

Lynda ở trong phòng thư ký nghe được, chỉ có thể tức giận. Cô cắn môi oán hận trong lòng: “Một đám đầu cỏ! Chờ tôi trở thành phu nhân tổng giám đốc, tôi đều đá các người đi hết.”