“Hai hạng nhất, một hạng ba.” Ninh Hạo có chút buồn bực, dường như không hài lòng với thành tích của chính mình.
“Tuyệt quá!” Tề Mẫn Mẫn còn muốn ca ngợi Ninh Hạo vài câu, nhưng điện thoại lại bị Hoắc Trì Viễn cướp đi. Hoắc Trì Viễn nói vào điện thoại:”Bạn học Ninh Hạo, đây là thời gian riêng tư của vợ chồng chúng tôi, xin đừng gọi điện thoại quấy rầy.”
Nói xong, Hoắc Trì Viễn liền cúp điện thoại.
Tề Mẫn Mẫn tức giận trừng mắt Hoắc Trì Viễn:”Chú, anh dựa vào cái gì mà dám cướp máy của em?”
“Chẳng lẽ để yên cho em và Ninh Hao tình chàng ý thiếp?” Hoắc Trì Viễn khịt mũi trả lời.
Ninh Hạo gương mặt cũng không tê, lại là thanh mai trúc mã với Tề Mẫn Mẫn, làm cho anh không thể không kiêng dè.
“Bọn em chỉ là bạn! Là tình bạn thôi!” Tề Mẫn Mẫn lập tức thanh minh.
“Có người không nghĩ vậy đâu!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hừ một tiếng. Có mù mới không nhìn ra tâm tư của tên Ninh Hạo đó. Có người tơ tưởng đến vợ anh, anh sao có thể thờ ơ, phải lập tức cảnh cáo.
Tề Mẫn Mẫn mím cái miệng nhỏ nhắn, nghiêm túc nhìn Hoắc Trì Viễn:”Chú, em phát hiện ra chúng ta không thể tín nhiệm đối phương.”
“Là em không tin anh.” Hoắc Trì Viễn dùng sức cắn cánh môi của Tề Mẫn Mẫn, tức giận kháng nghị.”Hoa đào tuy nhiều, anh chỉ có duy nhất một cành nên sẽ không chiết tùy tiện.”
“Em với những cái đuôi của em cũng rất trong sáng.” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc nói.
“Nếu anh biết bọn em trong sáng, Ninh Hạo sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.” Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt hừ một tiếng.
“Anh muốn tiêu diệt hắn, chỉ trong nháy mắt!” Hoắc Trì Viễn lãnh khốc nói.
“Chú, không phải khi anh tiêu diệt em cũng trong nháy mắt đấy chứ?” Tề Mẫn mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn. Cô không muốn Hoắc Trì Viễn làm tổn thương Ninh Hạo, trong thâm tâm cô chỉ coi Ninh Hạo như anh trai.
Hoắc Trì Viễn bị câu hỏi của Tề Mẫn Mẫn làm cho vẻ lạnh lùng rạn nứt, làm anh phì cười. Anh nhốt cô trong vòng tay, nói nhỏ:”Đúng! Nha đầu, em muốn tiêu diệt em ngay bây giờ!”
Nói xong, anh liền kéo làn váy của cô lên, chạm vào da thịt mềm mịn của cô…..
“Đừng!” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt. Bên ngoài ai đi qua đều có thể nhìn thấy, cô không muốn trở thành khỉ trong vườn thú bị người ngoài soi mói.
“Bên ngoài không nhìn vào được đâu!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền hôn Tề Mẫn Mẫn… Ngay lúc Hoắc Trì Viễn chuẩn bị công thành chiếm đất thì Lynda đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng làm việc. Gõ cửa hai tiếng thật mạnh:”Hoắc tổng, Lâm tổng của công ty XX muốn gặp anh.”
Hoắc Trì Viễn ảo não thấp giọng nguyền rủa, thả Tề Mẫn Mẫn xuống, thanh âm thô cứng nói:”Qua bên kia ngồi!”
Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng chạy đến ghế sô pha.
Tề Mẫn Mẫn cầm lấy tạp chí che lại gương mặt đang đỏ bừng, say sưa ngắm nhìn khuôn mặt bình tĩnh lãnh khốc của Hoắc Trì Viễn, nhìn anh ứng đối tự nhiên đàm đạo công việc với Lâm tổng, trong lòng cô tràn ngập kiêu hãnh.
Người đàn ông này là của cô!
Hoắc Trì Viễn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn mở tạp chí, làm mặt quỷ với Hoắc Trì Viễn.