Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 227



Chương 228

“Tin anh một lần.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

“Thưởng cho!” Hoắc Trì Viễn da mặt dày yêu cầu.

“Năm đồng!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười hỏi.

“Năm đồng thì năm đồng!” Cố Mac phủ lên mặt cô, bá đạo hôn môi cô, nhiệt liệt cắn mút.

Nửa giờ sau, Tề Mẫn Mẫn dùng sức đẩy anh ra, thở hổn hển kháng nghị: “Đây là năm phân tiền sao?”

“Ngại sao, chúng ta tiếp tục!” Hoắc Trì Viễn tà tà nở nụ cười.

“Em đi làm bài tập!” Tề Mẫn Mẫn nhảy khỏi chân anh đi làm bài tập.

Hoắc Trì Viễn làm việc được một lúc, ngẩng đầu nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang cắn bút cau mày, dường như gặp phải đề khó. Anh liền để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi đến ôm cô vào ngực, lấy cây bút trong tay cô:”Để anh xem cái gì làm khó nha đầu.”

“Đây này. Anh xem xem đây là đề gì vậy? người ra đề có phải là có vấn đề không?” Tề Mẫn Mẫn chìa ra bộ đề, vẻ mặt tức giận.

“Nếu không gặp những đề như thế này, làm sao em có thể thi đỗ vào đại học Thanh Hoa được chứ?” Hoắc Trì Viễn thản nhiên cười nói. Anh nhanh chóng đọc đề một lượt, sau đó bắt đầu viết ra nháp cách giải đề: “Cái này gọi là BUG, giải quyết được nó rồi thì đề sẽ trở nên rất đơn giản.”

“Chú, sao anh lại lợi hại như vậy?” Tề Mẫn Mẫn không ngờ Hoắc Trì Viễn có thể giải được một đề khó như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra sự sùng bái.

“So với lớp trưởng của em thì thế nào?” Hoắc Trì Viễn cười nhạt nhíu mày.

“Không phân cao thấp!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói. Cô biết Hoắc Trì Viễn muốn cô khen ngợi vài câu, cô sẽ không cho anh được như ý nguyện.

Hoắc Trì Viễn nhếch môi, buông bút, mặt nhăn lại muốn đứng dậy.

Tề Mẫn Mẫn túm lấy vạt áo anh, cười nói:”Nóng tính! Đúng là không nên nói anh lợi hại anh tài năng.”

“Người đàn ông của em không lợi hại thì ai lợi hại?” Hoắc Trì Viễn cuồng ngạo trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tuy rằng anh không coi Ninh Hạo là đối thủ, nhưng sự hiểu biết của đối phương đúng là làm cho người ta không thể bỏ qua.

“Cha em!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.

Hoắc Trì Viễn không biết là nên cười hay là nên đánh vào mông Tề Mẫn Mẫn.

“Chú, em còn nhiều đề không giải.” Tề Mẫn Mẫn đem một đống bài tập đổ ra trước mặt Hoắc Trì Viễn, đánh dấu những đề không rủ được, sau đó chống cằm ánh mắt tội nghiệp chờ anh giảng giải.

Hoắc Trì Viễn lấy tập đề, chỉ đọc hai lần rồi bắt đầu viết cách giải ra nháp rất thuần thục:”Em dựa theo hai điều kiện đã biết có thể từ đó suy ra…..”

Tề Mẫn Mẫn vừa nghe vừa gật đầu:”Woa, thì ra là vậy!”

“Tại em không tập trung đọc đề.” Hoắc Trì Viễn lấy bút gõ vào đầu Tề Mẫn Mẫn, “Vợ của Hoắc Trì Viễn anh sao lại ngốc như vậy chứ?”

“Anh không hài lòng thì kệ đi.” Tề Mẫn Mẫn ôm đầu, bất mãn chu miệng.

“Không kệ.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, cắn môi Tề Mẫn Mẫn một chết.

“Là không muốn nhường lại cho người khác nên mới không kể chứ gì?” Tề Mẫn Mẫn u oán nhìn Hoắc Trì Viễn, không vì nụ hôn của anh mà rung động.