Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 235



Chương 236

Người phụ nữ điên đang muốn bóp chết mình chính là mẹ của Tưởng Y Nhiên. Chính cô đã tạo nên bi kịch. Chính cô đã làm nên tội ác này.

Cô nhắm mắt lại, không phản kháng. Nếu cô chết đi có thể làm tan biến nỗi hận trong Hoắc Trì Viễn, có thể khiến cho Hoắc Trì Viễn không trả thù cha nữa, cô bằng lòng.

Hoắc Trì Viễn đột nhiên tiến lên, dùng sức cậy bàn tay của người phụ nữ ra:”Bác gái, cháu là Hoắc Trì Viễn.”

“Hoắc Trì Viễn?” Người phụ nữa nghi hoặc lắc đầu,”Hoắc Trì Viễn là ai? Ai là Hoắc Trì Viễn? Y Nhiên, con gái tôi đâu? Con gái của tôi đâu? Tưởng Vĩ, ông đêm con gái chúng ta giấu đi đâu vậy? Không đúng! Cậu không phải là Tưởng Vĩ! Tưởng Vĩ đâu? A!”

Hoắc Trì Viễn tiến tới ôm lấy đối phương, nhẹ giọng trấn an:” Bác gái, cháu là Hoắc Trì Viễn, là con rể của bác. Y Nhiên với bác trai đi du lịch rồi.”

“Không! Con gái tôi đã chết! Nó đã chết rồi!” Người phụ nữ đột nhiên đẩy mạnh Hoắc Trì Viễn, trốn vào góc tườngngồi, vừa khóc vừa nói:”Y Nhiên đã chết, Tưởng Vĩ cũng đã chết. Đều chết hết rồi! Đều chết hết rồi! Đều chết hết rồi! Đều chết hết rồi! “

“Bác gái, bác còn có cháu mà!” Hoắc Trì Viễn nước mắt rưng rưng tiến tới, ôm lấy người phụ nữ, “Cháu sẽ tận hiếu với bác thay cho Y Nhiên.”

“Hoắc Trì Viễn?” Người phụ nữ đột nhiên nhận ra Hoắc Trì Viễn, nghi hoặc ngẩng đầu, “Tiểu Viễn nhà họ Hoắc?”

“Là cháu!” Hoắc Trì Viễn kích động gật đầu. Năm năm nay, Cô Tưởng vẫn luôn ngốc nghếch điên dại, không thể nhận thức, chỉ cô đơn lẻ loi một mình.

“Y Nhiên đâu? Y Nhiên…Y Nhiên…” Người phụ nữ vẫn tìm kiếm con gái ở xung quanh, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang ngã sấp xuống sàn, phẫn nộ chỉ tay vào cô hỏi Hoắc Trì Viễn:”Cô ta là ai? Có phải cô ta đã mang Y Nhiên đi không? Tôi phải bóp chết cô ta!”

Tề Mẫn Mẫn nghe thấy tiếng đối phương, sợ đến mức không thể động đậy.

“Cô ta cướp đi con gái của tôi, tôi phải bóp chết cô ta!” Người phụ nữ đột nhiên tiến đến đánh Tề Mẫn Mẫn.

Hoắc Trì Viễn lần này không ra tay ngăn không cho đối phương chạm vào Tề Mẫn Mẫn, chỉ ôm lấy người phụ nữ, sau đó lớn tiếng gọi người đàn ông bên ngoài:”Còn không mau tiến vào!”

Hai bác sĩ lập tức chạy tới, giữ chặt người phụ nữ, đem bà quay về giường. Sau khi tiêm xong một mũi, người phụ nữ ấy cuối cùng cũng ngủ.

Hoắc Trì Viễn thở một hơi thật dàu, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tề Mẫn Mẫn cắn môi, ngồi ngẩn người dưới đất.

Lần đầu tiên cô gặp người nhà của người bị hại, bị tội ác của chính mình tra tấn.

Nếu năm đó không phải cô tùy tiện như vậy, người phụ nữ đang nằm trên giường kia sẽ không bị điên, sẽ có được một gia đình hạnh phúc.

Chính cô một tay tạo nên bi kịch.

Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn rơi nước mắt, rốt cục cũng không đành lòng.

Anh tiến đến kéo Tề Mẫn Mẫn dậy rồi đưa cô ra ngoài. ĐI qua một căn phòng đầy ảnh chụp và giấy khen, Hoắc Trì Viễn chỉ vào bức ảnh nói:”Đây là Y Nhiên mười tuổi đạt quán quân trong cuộc thi vũ đạo… Đây là bác Hoắc đang chúc mừng Y Nhiên…Đây là chiếc quán quân cuộc thi vũ đạo quốc tế của Y Nhiên…Còn cái này…”

Nghe Hoắc Trì Viễn kể lại, nhìn Y Nhiên trong ảnh cười rất vui vẻ, trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn.