Hoắc Tương ra vẻ hiểu rõ Hoắc Nhiên, cười nói:”Cái gì mà tức đến no rồi? Rõ ràng là đã hẹn đi ăn tối với người đẹp. Nhìn bộ dáng phóng túng của hắn kìa!”
Hoắc Trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, tươi cười hiểu ra lý do.
“Đói chưa?” Anh quan tâm hỏi.
“Có một chút.” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng ngón tay út, cười haha hai tiếng. Hôm nay cô ở nhà họ Tưởng với bà Tưởng, vốn không có tâm trạng ăn cái gì, nay Hoắc Trì Viễn vừa hỏi, cô mới phát hiện mình đói đến mức bụng kêu òng ọc.
Hoắc Trì Viễn giơ tay nhìn đồng hồ:”Một tiếng nữa mẹ mới tan làm”
“Không sao, em có thể chờ!’ Tề Mẫn Mẫn nói ngay. Cô có đói cũng phải đợi bà về mới ăn cơm.
“Để anh đi nấu cho em cái gì đó.” Hoắc Trì Viễn nói xong liền đứng dậy đi vào nhà bếp.
“Anh, em cũng đói.” Hoắc Tương nói sau lưng Hoắc Trì Viễn.
“Tự mình nấu đi!” Hoắc Trì Viễn không thèm để ý đến Hoắc Tương.
Hoắc Tương chớp mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn, cười nói:”Xem ra em gái cũng không quý giá bằng vợ.”
Tề Mẫn Mẫn bưng một chén gà hầm, cảm động cười. Tuy rất đơn giản, nhưng ăn rất ngon, bởi vì đây là Hoắc Trì Viễn tự tay nấu cho cô.
Cô vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên với Hoắc Trì Viễn: “Ăn ngon!”
Hoắc Trì Viễn chỉ sờ sờ đỉnh đầu của cô, ánh mắt nhợt nhạt dừng lại trên thân thể cô, đang nhìn đến tướng ăn của cô giống như hổ đói, buồn cười hỏi: “Ăn ngon như thế sao?”
“Đương nhiên! Không tin anh cũng thử đi.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, cười nói.
Hoắc Trì Viễn cầm đôi đũa trên tay cô, trực tiếp nhét đồ ăn vào trong miệng mình.
“Chú à, đó là của em!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kháng nghị. Anh vậy mà ăn đồ thừa của cô!”
“Tay nghề của anh cũng không tệ lắm!” Hoắc Trì Viễn vừa lòng nói.
“Có thể mở tiệm mì được rồi.” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón cái lên, khen anh.
Lúc này, Hoắc Tương cũng bưng một chén mì qua: “Chị dâu nhỏ, ăn ngon vậy sao?”
Tề Mẫn Mẫn gật đầu: “Ăn ngon!”
Hoắc Tương nửa tin nửa ngờ lấy một đôi đũa, nếm một miếng: “Hương vị giống nhau, em còn tưởng tay nghề của anh đột nhiên tăng lên.”
“Bởi vì em không nếm được tinh túy của nó.” Hoắc Trì Viễn đàm mạc liếc cô một cái, bắt đầu cùng ăn một chén mì với Tề Mẫn Mẫn.
“Ghê tởm!” Hoắc Tương liếc anh mình một cái, bắt đầu ăn mỳ: “Anh nói thẳng đầy là bát mì có tình yêu thì không phải là xong rồi sao?”
Hoắc Hoài Lễ uống trà, thưởng thức người thân đấu võ mồm, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.
Ông đã từng nghi ngờ mục đích Hoắc Trì Viễn cưới Tề Mẫn Mẫn, không nghĩ muốn để cho bi kịch năm đó làm ảnh hưởng đến người vô tội. Hiện giờ xem ra con trai và Tề Mẫn Mẫn rất ăn ý, nghi ngờ của ông nên có thể ngừng lại.