“Nổi giận?” Đổi sang một bộ quần áo khác, anh ôm lấy eo cô từ phía sau, quan tâm hỏi han.
“Em không phải trẻ con nữa. Chú à, anh không cần nhốt em lại.” Tề Mẫn Mẫn thật sự nhìn Hoắc Trì Viễn. Cô không phải là nữ sinh nhu nhược, cô không phải Mary Sue, cô là một người chân thật, cô muốn lĩnh hội bách thái nhân sinh.
“Có thể đi quán bar, không được uống rượu!” Hoắc Trì Viễn thỏa hiệp, lùi một bước.
Tề Mẫn Mẫn hưng phấn xoay người, nâng mặt anh lên, dùng lực hôn anh một cái: “Cảm ơn anh!”
Hoắc Trì Viễn dắt tay cô, mang cô ra khỏi phòng Tổng thống. lúc thang máy dừng lại, Ninh Hạo và Tề Lạc một trước một sau đi vào. Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy bọn họ, sửng sốt một chút. Ninh Hạo vậy mà không nghe cảnh báo của cô, thân thiết với Tề Lạc như vậy.
“Chị, anh rể, thật khéo quá! Hai người cũng đi ăn cơm sao?” Tề Lạc nhiệt tình chào hỏi.
…… Hoắc Trì Viễn ngồi đối diện với Tề Mẫn Mẫn, vừa vắt bít tết vừa nhìn vẻ mặt của Tề Mẫn Mẫn:”Nha đầu, cảm xúc của em hình như không đúng.”
“Em đang tức giận!” Tề Mẫn Mẫn đanh mặt lại, động tác cắt bít tết hình như hơi quá tay.
“Không thích Ninh Hạo có bạn gái sao?” Hoắc Trì Viễn lời lẽ sâu xa khó hiểu hỏi. Nếu nói cô không có tình cảm đặc thù với Ninh Hạo, ai tin chứ?
“Cậu ấy có bạn gái hay không thì liên quan gì đến em?” Tề Mẫn Mẫn xiên lên một miếng bít tết, bỏ vào miệng, sau đó nhai như để cho hả giận.
“Suy cho cùng vẫn là mất hứng.” Hoắc Trì Viễn nhăn lại đôi mày rậm.
“Em tức giận chính là vì cậu ấy đi cùng với Tề Lạc. Tề Lạc lúc nào cũng so đo với em, chỉ cần là thứ em thích thì cái gì nó cũng giành lấy cho bằng được. Nó không hề thực sự thích lớp trưởng, chỉ là muốn tranh với em thôi. Em đã nhắc nhở lớp trưởng nhưng cậu ấy không nghe.” Tề Mẫn Mẫn càng nghĩ càng tức giận.