“Chú Hoắc Trì Viễn, anh lại đùa rồi!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười rộ lên.
Hoắc Trì Viễn, nhìn thấy anh mới mọc râu, nghịch ngợm níu chặt lấy.
Hoắc Trì Viễn không trợn mắt lại mạnh mẽ nắm chặt Tề Mẫn Mẫn: “Nhiều sức như vậy sao?”
“Chú, râu của anh rất rát.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Em bảo anh cái gì?” Hoắc Trì Viễn vùi mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng lẩm bẩm.
“Mực tiên sinh.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.
“Xem ra ngày hôm qua còn chưa lăn qua lăn lại đủ! Nha đầu, em còn nhiều sức như thế, chúng ta có phải là nên làm chút gì không?” Hoắc Trì Viễn ôm sát eo của Tề Mẫn Mẫn, tràn ngập nguy hiểm hỏi han.
“Mặc Mặc Mặc mực! Em gọi thế còn không được sao?” Tề Mẫn Mẫn đáng thương tội nghiệp hỏi han.
“Có khác nhau sao? Không thì đã đen!” Tề Mẫn Mẫn haha cười hai tiếng.
“Mặc tiên sinh đen tối quyết định lấy nợ!” Hoắc Trì Viễn phúc hắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn, dùng lực ôm cô vào trước ngực.
“Không cần, Mạc,… em đau chỗ đó… ngày hôm qua anh quá sức rồi…” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói.
“Ai bảo em không chịu ở trên?” Hoắc Trì Viễn tà tà cười nói. Thân thể Tề Mẫn Mẫn luôn khiến cho anh điên cuồng, đêm qua anh vài dùng đến vài chiếc bao.
“Ông Mặc, da mặt anh có đến mấy tầng?” Tề Mẫn Mẫn tức sùng máu hỏi han.