Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 294



Chương 295

Tề Lạc đau đến đổ mồ hôi lạnh. Tề Mẫn Mẫn cố ý! Cô ta mát xa chỗ đó giúp cô? Căn bản chính là làm đau cô? Nhưng là cô cũng không thể làm rõ: “Chị… được… đi được… em không đau nữa rồi!”

“Chị nhìn em đau đến thế nào mà trán đều đổ mồ hôi lạnh?” Tề Mẫn Mẫn không để ý Tề Lạc, tiếp tục dùng lực nắm chặt chân của cô, cũng quan sát phản ứng của cô.

“Chân em không đau rồi!” Tề Lạc vội vàng giải thích.

Tề Mẫn Mẫn vố vỗ tay, giống như chụp ruồi bọ trên người: “Nếu tốt rồi thì tự mình về khách sạn đi. Chúng ta vẫn còn phải đi chơi nhảy cầu.”

“Nhảy cầu?” Đột nhiên Tề Lạc nghĩ đến chính mình đang giả vờ là chân bị chuột rút, lại ngã xuống trên mặt đất: “Chị, em tê chân rồi.”

Hoắc Trì Viễn từ lúc vừa kéo Tề Lạc lên bờ đến giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng: “Trợ lý Trịnh, cậu đưa Tề Lạc về khách sạn đi.”

“Được.” Trịnh Húc cung kính gật đầu, liền đi về hướng Tề Lạc, đỡ cô đi về phía khách sạn.

Sau khi Tề Lạc đi mất, Tề Mẫn Mẫn hếch miệng nhỏ lên, nói với Hoắc Trì Viễn: “Chân của cô ấy chuột rút là giả vờ.”

“Anh đoán được rồi.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười: “Lúc em nắm mũi nó, nó liền liều mạng hít thở.”

Tuy rằng đã như trải qua một kiếp, nhưng Tề Mẫn Mẫn cũng không lùi bước, cùng Hoắc Trì Viễn đi chơi ở biển một ngày, đến khi kiệt sức rồi mới thôi.

Lynda nhìn bộ dáng quật cường đứng lên của Tề Mẫn Mẫn sau khi rơi xuống nước, không khỏi nhíu mi. Cô vốn nghĩ rằng Tề Mẫn Mẫn là một thiên kim tiểu thư đúng chuẩn, bị người cha tỉ phú làm hư, không chịu được khổ. Không ngờ cô ấy cũng là một cô gái có nghị lực, không dễ kêu ca.

Tình địch này càng ngày càng khó chiến thắng.

Lynda nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, cảm giác thất bại trong lòng càng ngày càng nặng. Trong lòng Hoắc Trì Viễn từng chỉ có một Tưởng Y Nhiên, không để mắt bất kỳ người phụ nữa nào, chỉ có đồng nghiệp, hiện tại nỗi lo sợ của anh đều là vì Tề Mẫn Mẫn mà không biết. Tưởng Y Nhiên vẫn còn trong trí nhớ của anh chứ?

Cô chẳng lẽ có thể buông tay như vậy sao?

Năm năm yêu thầm, Năm năm vững vàng, Năm năm làm bạn, Năm năm hiến dâng …… Toàn bộ đều không có ý nghĩa gì sao?

Không!

Cô không cam lòng!

Trên thế giới này cô không tin còn có ai yêu Hoắc Trì Viễn hơn cô.

Nhớ tới anh, lòng cô lại đau nhói.

Cho đến khi cô không còn đau nữa thì mới có thể cam tâm buông tay.

Tề Mẫn Mẫn đáng yêu thì đã sao, chẳng ai hoàn mĩ cả, tính tình đại tiểu thư của cô rất dễ bị tổn thương!

Nhìn Hoắc Trì Viễn giúp Tề Mẫn Mẫn mặc áo bệnh nhân, cô liền đi tới trước mặt Hoắc Trì Viễn:”Hoắc tổng, giám đốc LEJ sẽ đến thánh Moritz tối nay. Chúng ta có nên trở về tiếp đón không?”

“Cô và Trịnh Húc hãy thay mặt tôi đi đi.” Hoắc Trì Viễn không hề ngẩng đầu nhìn Lynda, vẫn đang nghiêm túc giúp Tề Mẫn Mẫn mặc áo.