Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 307



Chương 308

“Hoắc Trì Viễn, nhìn kia, mấy ngôi sao kia sáng thật đấy!” Tề Mẫn Mẫn dường như đã phát hiện ra bảo bối, chỉ vào những ngôi sao đang sáng ngời trên trời, nói với Hoắc Trì Viễn.

“Đó là chòm sao Orion.” Con ngươi Hoắc Trì Viễn thâm thúy nhìn lên trời.

“Chòm sao Orion?” Biết chòm sao kia tên là Orion tâm tình Tề Mẫn Mẫn có chút phức tạp. Chòm sao Orion tượng trừng cho tình yêu và sắc đẹp. Tại sao ban đêm xinh đẹp như vậy mà cô chỉ có thể nhìn thấy chòm sao Orion.

Chẳng lẽ kết cục của họ sẽ giống như tình yêu sắc đẹp của người Hy Lạp?

Tề Mẫn Mẫn bông dưng như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

“Sao đột nhiên lại im lặng?” Hoắc Trì Viễn nghi hoặc hỏi.

“Bóng đêm thật đẹp! Em không muốn phá hư sự yên tĩnh này.” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, nhìn gương mặt nghiêm nghị anh tuấn của Hoắc Trì Viễn.

Nhiệt độ ngày đêm ở thánh Moritz chênh lệch nhau rất lớn, tuy rằng đã mặc áo gió nhưng vẫn cảm thấy lạnh, Tề Mẫn Mẫn không kìm chế được mà dựa và Hoắc Trì Viễn, tìm kiếm hơi ấm của anh.

“Lạnh à?” Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi. Không đợi Tề Mẫn Mẫn trả lời, anh liền cởi khóa áo gió, rồi ôm trọn Tề Mẫn Mẫn vào lòng:”Thế này đã ấm chưa?”

Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng Hoắc Trì Viễn gật đầu thật mạnh, Hai người ngồi ở bên hồ, gắt gao ôm nhau, giống như hận không thể hòa vào với đối phương làm một.

Nhiệt độ trong không khí càng ngày càng thấp, áo gió của Hoắc Trì Viễn cũng không còn tác dụng nữa, Tề Mẫn Mẫn vì lạnh quá mà mũi đỏ ửng.

“Lạnh lắm, đứng lên hoạt động một chút.” Hoắc Trì Viễn cõng Tề Mẫn Mẫn lên, chạy dọc ven bờ cười thật lớn.

Cách đó không xa có một hình bóng cô độc, nhìn Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn hạnh phúc mà chỉ biết gặm nhấm vết thương của mình.

Anh đã giao tim cho cô gái ấy mất rồi, giờ không tìm về được nữa.

Một cái khăn tay lặng lẽ xuất hiện trước mặt Ninh Hạo, anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Tề Lạc. Anh hơi nhíu nhíu mày, thờ ơ hỏi:”Sao em lại đi theo anh?”

“Anh Ninh Hạo, em không làm gì sai cả, chỉ vì em yêu anh cũng giống như anh yêu chị em vậy.” Tề Lạc bi thương nhìn Ninh Hạo.”Anh bị tổn thương, em cũng vậy.”

Nghe được lời nói của Tề Lạc, Ninh Hạo lâm vào trầm mặc.

Đúng như Tề Lạc nói, yêu một người không sai. Nếu có sai, thì là sai thời điểm và sai người.

Hoắc Trì Viễn cõng Tề Mẫn Mẫn về khách sạn, đặt cô xuống sàn sau khi về đến phòng, anh cầm hai tay lô lên môi hà hơi:”Rất lạnh phải không? Hình như ngón tay cũng cứng như băng rồi.”

“Anh cũng vậy! Chóp mũi hết lên rồi.” Tề Mẫn Mẫn đau lòng nói.

“Anh đánh giá sự chênh lệch nhiệt độ ở nơi này hơi thấp. Rõ ràng ban ngày như giữa tháng 10, ai biết ban đêm sẽ như cuối tháng mười một.” Hoắc Trì Viễn tự trách nói. Anh ra sức xoa xoa hai tay Tề Mẫn Mẫn, cố gắng truyền cho cô chút ấm áp.

“Sẽ không bị đông lạnh đâu.’’ Tề Mẫn Mẫn lè lưỡi khẽ cười.

“Nếu em bị đông lạnh rồi thì ai làm ấm giường cho anh?” Hoắc Trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, giọng khàn khàn nói.

“Không ngờ em chỉ là người làm ấm giường.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.

“Vẫn là vợ bé nhỏ của anh mà.” Hoắc Trì Viễn nói xong liền cúi đầu hôm lên môi Tề Mẫn Mẫn.

“Vợ bé nhỏ? Em là vỡ lẽ của anh chắc?” Tề Mẫn Mẫn đẩy mặt Hoắc Trì Viễn ra, cười kháng nghị.”Vợ cả của anh có biết không?”